Đương nhiên chủ yếu vẫn là Kiều Thời Khiêm và Ôn Hủ Hủ.
Ôn Cận nhiều lắm cũng chỉ tính là người đi theo họ mà thôi.
''Nancy, anh đã nghe ngóng rồi, bây giờ người phụ trách kia đang ở khách sạn Hildon, tốt nhất chúng ta đến thẳng khách sạn tìm ông ta, nếu đến phố Wall khó tránh khỏi việc bị người của Lâm n nhìn thấy.''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, cô lập tức đồng ý.
Nửa tiếng sau, cổng khách sạn Hildon.
Vì luôn suy nghĩ lát nữa gặp được người phụ trách kia sẽ nói chuyện hợp tác như thế nào nên xe vừa dừng Ôn Hủ Hủ đã đi thẳng xuống.
Ôn Cận cũng muốn đi cùng.
Lúc này Kiều Thời Khiêm ngồi trước lái xe nói: ''Ôn Cận, cậu ở dưới này chờ chúng tôi đi, tôi và chị cậu lên gặp khách hàng, nhiều người quá không tốt.''
''Có gì không tốt? Tôi đến đây là để đi gặp khách hàng với chị ấy.''
Giọng nói Ôn Cận lạnh nhạt, không chút để lời này vào mắt, cậu trực tiếp mở cửa đi xuống.
Kiều Thời Khiêm ngồi trong xe tức đến nổi đầy gân xanh.
Tên nhãi miệng còn hôi sữa này thật chướng mắt, ngay cả việc quan sát những thứ cơ bản nhất cũng không biết.
Xem ra anh ta phải nghĩ cách để đuổi cậu đi mới được.
Kiều Thời Khiêm không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta chỉ có thể xuống xe, lúc anh ta vào trong khách sạn, trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, Ôn Cận đã đi trước một bước đứng sát bên cạnh chị gái mình.
''Chị, lát nữa chúng ta sẽ nói gì với ông ta?''
''Chị muốn thảo luận về trái phiếu với ông ta.''
''Trái phiếu?'' Thiếu niên đứng bên cạnh lập tức mở to mắt: ''Chị lấy đâu ra trái phiếu?''
Ba người vào thang máy, họ nhanh chóng đến tầng cao nhất, dưới sự dẫn đường của Kiều Thời Khiêm, cuối cùng họ cũng gặp được người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản.