Người đàn ông đứng lặng người trước giường đứa nhỏ, vẻ mặt kém đến cực điểm.
Hắn vốn đang nắm tay đứa nhỏ, cũng vì tự trách và áy náy nên năm ngón tay đang cầm bàn tay nhỏ nhắn kia cũng trắng bệch đi.
''Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng nếu anh đã mang đứa bé đến với thế giới này thì nên chăm sóc thật tốt, tiền quan trọng hay người quan trọng?
Lạc Du lại lải nhải thêm hai câu.
Sau đó cô ta xoay người mang máu đứa nhỏ đi xét nghiệm,
Cô ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Hoắc Tư Tước ngồi đó không lên tiếng.
Đương nhiên là người quan trọng, nếu để hắn chọn, hắn nhất định sẽ từ bỏ tất cả để chọn ba đứa nhỏ.
Nhưng có người đã không cần họ nữa rồi.
Đêm đó Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở chỗ này.
Mặc Bảo tỉnh dậy lúc đêm khuya, đôi mắt to tròn đã ngủ mê man cả ngày hơi mở, cậu bé thấy ba đang ngồi cạnh mình, tay nhỏ không còn chút sức lực hơi động đậy.
''Ba...''
''Ừm?'' Hoắc Tư Tước vừa chớp mắt nghe thấy giọng đứa bé thì lập tức tỉnh lại theo phản xạ.
''Mặc Mặc, con tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?'' Hắn kích động đứng dậy ngồi xuống trước giường đứa bé, sau đó đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé.
Mặc Bảo chưa từng thấy ba khẩn trương như vậy bao giờ, bệnh nặng còn chưa khỏi, hai mắt bé đã lập tức ửng đỏ.
''Ba, ba... ba đi đâu vậy? Có phải cả ba và mẹ đều không cần bọn con không? Có phải hai người thật sự ly hôn không?''
Bé khóc.
Đứa nhỏ từ bé đã ở bên ngoài vất vả bôn ba với mẹ nhưng chưa từng khóc.
Sau khi trở về, đối mặt với đủ mọi chuyện của ba và mẹ, ngay cả anh hai và em gái cũng không thể chịu được nhưng cậu bé vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bé vẫn luôn duy trì tính cách lạc quan tươi sáng của mình.
Nhưng bây giờ bé lại khóc.
Hoắc Tư Tước đột nhiên cảm thấy có gì đó trong lòng bắt đầu sụp đổ, hắn trời sinh đã hơn người, có thể một tay che trời Thượng Hải, hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bất lực, cảm giác đó như cơn sóng bao trùm lấy cả người hắn. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!