''Hả? Tiểu Cận, chị… chị muốn về một chuyến, em ở lại đây theo dõi tình hình được không? Ngày mai em đi nói với Lâm n một tiếng, nói… nói chị có chút việc nên sẽ vắng mặt mấy ngày.''
Cô hoảng hốt nói, sau đó chạy vào phòng tìm vali, mở tủ quần áo ra nhét lung tung một số thứ vào trong, đầu óc hỗn loạn đến mức ngay cả suy nghĩ cơ bản nhất cũng không còn.
Ôn Cận: ''...''
Cậu không nói gì mà xoay người về phòng sau đó nhanh chóng đặt cho cô một tấm vé máy bay.
Thật ra cậu đã muốn đặt tấm vé này cho cô từ sớm rồi.
Đêm đó Ôn Hủ Hủ lên máy bay về nước, đến khi cô về tới thành phố A thì trời cũng vừa sáng.
Có phải cô nên đến vịnh Thiển Thủy luôn không?
Không, nên chờ một lúc thì hơn, chắc lúc này người đàn ông kia còn chưa đi, cô sẽ đợi thêm chút nữa rồi đi.
Cô theo bản năng muốn trốn tránh ai kia, cũng không biết vì không muốn gặp hay do chuyện đứa nhỏ mà cô có chút chột dạ và sợ hãi khi nhìn thấy hắn.
Cuối cùng cô chờ đến hơn tám giờ mới đi đến bên kia.
Nhưng điều khiến cô kinh hãi chính là lúc cô mệt mỏi đi vào vườn hoa trước căn biệt thự quen thuộc kia như thói quen thì phát hiện cổng lớn của vườn hoa đã bị khóa.
''Tại sao lại thế này?"
Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô chạy đi tìm bảo vệ khu vực biệt thự: ''Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cửa lớn của Hoàng Đình số 1 lại khóa?''
''Hoàng Đình số 1 sao? À, Hoắc tiên sinh đã dọn đi rồi, khu biệt thự trong vườn hoa này đã không còn người ở, chắc qua mấy ngày nữa sẽ bị bán đi.''
Bảo vệ nhìn khu biệt thự cao cấp trước mặt, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì đứng người.
Dọn đi rồi?
Dọn đi đâu? Đang yên đang lành sao hắn lại muốn chuyển đi?
''Không phải do phong thủy, là vì dễ dàng chăm sóc Mặc Bảo hơn, từ khi bé bị bệnh đến giờ vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu của Lạc Du, Hoắc Tư Tước cũng hết cách, anh ta đã mua một căn biệt thự song lập ở bên cạnh để ở tạm.''