Đồng thời, sau lưng chị ta còn có hai đứa bé khác.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cảnh tượng mẹ con họ gặp nhau như bị dừng lại.
Gần hai tháng cô rời khỏi họ, đến bây giờ đã gần 60 ngày cô không nhìn thấy mấy đứa nhỏ, cô nhìn ba khuôn mặt nhỏ trước mắt, gần như muốn lập tức tiến lên ôm lấy các bé.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi chính là hai đứa bé ra sau cũng giống như em gái mình.
Mấy đứa không nhào đến ôm cô như thường ngày, cũng không vui vẻ như dự đoán của cô.
Hai đứa bé dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt kia dường như đang nghi ngờ tại sao lúc này cô lại xuất hiện ở đây, cô có phải là thật không? Hoặc cũng có thể, sau khi chịu sự đau khổ đã không còn muốn nhận người mẹ là cô nữa.
Mấy đứa nhỏ không cần cô nữa?
Ôn Hủ Hủ ngả nghiêng, cảm giác đau đớn từ trong đáy lòng lan ra toàn cơ thể, cô lảo đảo chạy về phía các con.
''Dận Dận, Mặc Mặc, là mẹ đây, mẹ về rồi, mấy đứa để mẹ ôm một cái được không? Mẹ biết sai rồi, mẹ không nên bỏ rơi các con.''
Cô khóc.
Lúc giang tay ra muốn ôm mấy đứa nhỏ, cô cảm thấy vô cùng hối hận.
Tại sao cô lại làm vậy? Mấy đứa nhỏ đâu có làm sai điều gì đâu? Đây là con của cô mà.
Nước mắt Ôn Hủ Hủ rơi xuống như mưa, cô ngồi trước mặt mấy đứa nhỏ.
May mà lần này Mặc Bảo cũng đi tới, cậu bé đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nhỏ gầy đi rất nhiều, hai mắt ngập nước: ''Vì sao mẹ không nói lời nào đã rời đi? Vì sao mẹ không quay về?''
''Mẹ...''
''Có phải mẹ không quan tâm con nữa không?'' Đứa nhỏ đau lòng hỏi một câu.
''Không, mẹ không có!''
Ôn Hủ Hủ chán nản ngồi xuống mặt đất.