Cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng nói chuyện, hắn không nhìn Ôn Hủ Hủ, giọng nói lạnh như băng trực tiếp nói ra mấy chữ này.
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh giữa trời quang.
Mang mấy đứa nhỏ đi?
Không, cái này không thể!
Cô ôm chặt lấy hai đứa bé, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đầy hoảng sợ, vết thương chưa khô ở thái dương càng nổi bật hơn, nhìn giống như một người chết.
''Không, không muốn, Hoắc Tư Tước, chúng ta... chúng ta nói chuyện có được không?''
''Không, con không muốn về, con muốn mẹ, con muốn mẹ!''
Đứa nhỏ cũng bắt đầu khóc lớn.
Nhưng người đàn ông này đúng là máu lạnh, thấy vệ sĩ không dám ra tay, hắn trực tiếp đi tới cướp hai đứa nhỏ trong ngực Ôn Hủ Hủ đi.
''Không được, Hoắc Tư Tước, tôi van anh, anh đừng cướp hai đứa nhỏ đi được không? Tôi biết sai rồi, tôi không nên nói như vậy, tôi muốn rút lại lời nói đó, rút lại có được không?''
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng điên rồi, cô không quan tâm đến vết thương của mình mà lao đến nắm lấy tay Hoắc Tư Tước đau khổ cầu xin.
Nhưng Hoắc Tư Tước không quan tâm.
Hắn vẫn rất thờ ơ, thái độ vô cùng tàn nhẫn nhét hai đứa nhỏ vào xe, sau đó những hộ vệ kia lập tức lái xe rời đi.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Sự tuyệt vọng lập tức bao phủ khắp cơ thể cô, trước mắt cô đột nhiên tối đen, cả người từ từ ngã ra phía sau.
''Bây giờ cô diễn cái dáng vẻ này cho ai nhìn? Lúc cô nói với tôi cô không cần chúng không phải hùng hồn lắm sao, cô không quan tâm đến chúng sống thoải mái như thế nào, bây giờ đến diễn cho tôi xem đấy à?''
Bỗng nhiên một đôi tay lớn giữ cô lại.
Hắn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, chất vấn từng câu từng chữ, thân thể cao lớn kia cúi đầu đe dọa nhìn cô, mắt hắn đỏ bừng như bị máu nhuộm đỏ.
Giống như tro tàn, cuối cùng không nhìn thấy bất kì sự dao động nào.