Nhưng cô gái ngồi ở mép giường nhìn như không có chút sức nào để nói chuyện lại im lặng tránh đi.
''Không sao, không làm phiền cô Lạc.''
Lạc Du: ''...''
Sắc mặt cô ta trở nên không tốt, cô ta quay người mang theo quả táo gặm dở rời đi.
Dì Vương thấy vậy thì có chút sốt ruột: ''Ôn tiểu thư, sao cô không để cho cô Lạc khám qua? Hôm qua cô ấy đã chữa cho cô đấy.''
Lúc này ánh mắt Ôn Hủ Hủ mới dịu đi: ''Tôi không sao, tôi cũng là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình, dì không cần lo.''
''À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện này.''
Dì Vương nghe xong mới yên tâm lại.
Hai người ở trong phòng nói chuyện vài câu, nói qua chuyện lúc Ôn Hủ Hủ ngất đi ngày hôm qua, sau đó dì Vương đi ra ngoài.
Không lâu sau, ba đứa nhỏ được dì ấy mang đến.
''Mẹ, mẹ không sao chứ? Hôm qua mẹ làm Nhược Nhược sợ muốn chết, mẹ cho bé cưng nhìn đi, mẹ có ổn không?''
''Nhược Nhược, em đừng làm thế, mẹ vẫn chưa khỏe, cẩn thận làm mẹ đau.''
''Ừm, Nhược Nhược nghe lời, em đi xuống.''
Ba đứa nhỏ đồng thời xuất hiện trước mặt Ôn Hủ Hủ, mấy đứa tranh nhau hỏi thăm quan tâm cô, nhìn cô mà cứ tưởng mình đang mơ.
''Đây là...''
''Thật xin lỗi Ôn tiểu thư, tôi phải đi siêu thị mua đồ ăn, cô có thể giúp tôi trông ba đứa nhỏ không? Ở đây chỉ có một mình tôi giúp việc, lúc trước khi đi ra ngoài, đứa nhỏ không đi học nên tôi đều đưa sang chỗ cô Lạc.''
Dì Vương hơi áy náy giải thích.
Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt, trong giây phút, trái tim như đã chết như được sống lại, cơ thể cô run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý.
''Được được được, tôi trông mấy đứa nhỏ, dì không cần đưa chúng qua chỗ cô Lạc đâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt.''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.