Mà người đàn ông kia, không ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, hắn không thể kìm chế được mà lạnh lùng hừ một tiếng thể hiện sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.
Thằng nhãi này vốn có bệnh sạch sẽ, bây giờ xuống đây đúng là làm khó hắn.
Cơn tức của Ôn Hủ Hủ bắt đầu nguôi đi.
''Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, anh lên đi, để tôi xuống.'' Sau đó cô lại nhặt những cây lúa trước mặt hắn lên chuẩn bị xuống ruộng.
Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là người đàn ông này chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó trực tiếp đi xuống.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Hoan hô, cuối cùng ba cũng xuống rồi, ba, chúng ta cùng nhau cấy lúa được không?''
Mặc Bảo vui vẻ vỗ tay.
Hoắc Dận cũng rất vui, cậu tự mình ngồi xổm xuống nhặt một chồng lúa lên đưa cho ba: ''Ba, cho ba.''
Hoắc Tư Tước nhận lấy, giờ phút này người đàn ông hô mưa gọi gió ở Thượng Hải lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi.
Đúng là gặp quỷ.
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn.
Cô không dám khen người đàn ông này, nếu không người chết vì sĩ diện như hắn không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.
Ôn Hủ Hủ cũng đi xuống, cô đang định cầm lúa dạy người đàn ông này thì phát hiện dù lúc nãy tên nhãi này chỉ đứng trên bờ quan sát thôi cũng đã học được cách cấy, cây lúa đầu tiên hắn cấy xuống vững vàng đứng đó.
"Ba, ba lợi hại quá! Ba cấy nó đứng thẳng rồi kìa!'' Mặc Bảo thấy vậy thì không chút keo kiệt khen ba.
Hoắc Tư Tước càng kiêu ngạo hơn.
''Con cho rằng ba là mẹ con sao? Ngốc như heo vậy!''
''...''
Tài nghệ của Ôn Hủ Hủ không bằng người ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn đến chỗ con trai.