Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ba đứa nhỏ, ít nhất cô vẫn có thể mang đi một.
''Nancy, bây giờ em và đứa nhỏ ở đây, anh đi làm thủ tục để lát lên máy bay.''
Sau khi ba người đến sân bay, Kiều Thời Khiêm để mẹ con Ôn Hủ Hủ ở sảnh chờ, anh ta đi đăng kí thủ tục.
Ôn Hủ Hủ gật nhẹ đầu, sau đó ôm con gái ngồi xuống.
Sân bay lúc nửa đêm không có ai, sân bay rộng lớn có thể chứa được mấy chục vạn người lúc này lại vô cùng vắng vẻ, Ôn Hủ Hủ ngồi đó có chút ngẩn người.
Cô đang nghĩ đến hai đứa nhỏ còn lại.
Lần này cô đột nhiên bỏ đi, hai đứa nhỏ có tức giận và đau buồn không?''
''Mẹ, Nhược Nhược đói, con muốn uống sữa.'' Đột nhiên Tiểu Nhược Nhược đang nằm trong ngực cô kêu đói bụng muốn uống sữa.
Uống sữa?
Ở đây thì lấy sữa ở đâu chứ?
Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, cô bế bé đi qua.
''Bảo bối, bây giờ chúng ta không có sữa bột, chúng ta uống sữa bò được không? Bảo bối muốn uống loại nào?''
''Muốn uống cái này.''
Bánh bao nhỏ được đặt trước kệ hàng, ngón tay út nhỏ nhỏ chỉ về phía hộp sữa bò.
Ôn Hủ Hủ cười nhờ nhân viên lấy sữa lên, cô chuẩn bị đứng dậy đi trả tiền.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt hai mẹ con đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hắn xuất hiện như gió lốc, sau khi thấy mẹ con các cô thì đưa tay ra, Tiểu Nhược Nhược lập tức bị hắn ôm vào trong ngực.
''Mẹ, mẹ!''
Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, bé lập tức hét lên.
Hắn càng nói càng quá đáng, lời nói ra sỉ nhục đến cực độ, nhìn hắn lúc này giống như một người điên.