Mặc Bảo ở bên kia điện thoại nghe thấy vậy có chút sửng sốt: "Vì sao mẹ không làm việc? Chẳng lẽ mẹ biết ba muốn cùng dì Lạc đăng kí..."
Mặc Bảo chưa nói xong thì đột nhiên Hoắc Dận ngồi bên cạnh cậu đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé che chặt miệng cậu lại.
"Em có điên không? Nói chuyện này với em ấy làm gì”
"Ối..."
Mặc Bảo lúc này mới phản ứng lại, ngậm miệng lại.
Cũng may Nhược Nhược là loại người vô tri, cho nên cô bé căn bản không nghe thấy vừa rồi anh trai nói gì.
"Anh trai, vừa rồi em nghe mẹ nói mẹ muốn cậu trở về mua nhà của ông ngoại ấy."
"Thật sao?!!"
Hai cậu bé nghe thấy lời này ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Mua nhà ông ngoại vậy đó không phải có nghĩa mẹ con bọn họ cũng sẽ nhanh chóng trở về sao.
Hai anh em vô cùng phấn khích.
Nhưng vào lúc này, dưới lầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe, vẻ mặt hai anh em thay đổi, vội vàng dặn dò em gái vài câu trong điện thoại, sau đó bọn họ lập tức tắt điện thoại.
Vài phút sau, quả nhiên là Hoắc Tư Tước và Lạc Du bước vào.
"Hai con đang làm gì vậy? Sao vẻ mặt lại hoảng hốt như thế?”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước tương đối gay gắt, vừa và đã nhìn thấy hai đứa con trai từ trên lầu đi xuống, hắn liếc mắt một cái đã phát hiện trên khuôn mặt nhỏ bé của bọn họ có gì đó không đúng.
Hoắc Dận nhất định sẽ không nói.
Vì thế chỉ có Mặc Bảo nhanh trí giải thích: "Không làm gì cả, con và anh trai ở trên lầu chơi cờ, đúng rồi, sao đột nhiên ba trở về vậy? Hôm nay ba không phải đi làm sao?”
"Đi làm gì? Hôm nay ba và dì Lạc của con phải đi xem khách sạn tổ chức tiệc đính hôn, hai đứa ở nhà phải nghe lời dì Vương.”
Hoắc Tư Tước vừa nhíu mày dặn dò hai cậu con trai, vừa nhấc chân đi lên lầu.
Thứ tốt như vậy, nếu đổi lại là trước kia thì hai đứa nhỏ này nhất định vui mừng như điên.