"Một hôn lễ thế kỷ, hai bên đều là nhân vật lớn nổi tiếng nha, nếu tôi chụp được thì tạp chí của chúng tôi khẳng định sẽ bán chạy như điên."
"Hôn lễ thế kỷ?"
Ôn Hủ Hủ chỉ mỉm cười khi nghe cô ấy nói.
Loại phóng viên giải trí như bọn họ, cái gọi là nhân vật lớn nổi tiếng chắc là vị siêu sao nổi tiếng nào đó thôi, dù sao bọn họ cũng dựa vào cái này để kiếm cơm.
Ôn Hủ Hủ không để ở trong lòng, sau khi trả lại tạp chí, cô dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết lần này đi đòi đứa nhỏ có thể thuận lợi hay không?
Có lẽ đó là một trận chiến đấu vô cùng gian nan, có lẽ cô sẽ dễ dàng đòi được, dù sao bọn chúng cũng là đứa trẻ mà người ta không cần...
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nắm chặt ngón tay.
Vài giờ sau, sân bay thành phố A.
Ôn Hủ Hủ đeo kính râm rốt cục lại đặt chân lên vùng đất này, cô ngây người trong vài giây.
Cho đến khi phía sau đột nhiên có người vỗ vay cô: "Chị ơi, đúng rồi, quên hỏi chị, chị đến đây làm gì vậy? Chị đi công tác sao?”
Lại là nữ phóng viên đó.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể thu hồi suy nghĩ của bản thân, nhàn nhạt nhìn cô phóng viên: "Không phải, tôi là người ở này.”
Lúc này nữ phóng viên mới gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy tôi..."
Cũng không biết cô ấy muốn nói cái gì, bỗng nhiên lại im bặt, sau đó Ôn Hủ Hủ thấy cô phóng viên đang nhìn chằm chằm màn hình sân bay lộ ra vẻ phấn khích, ngay cả tròng mắt cũng sắp rớt ra.
"Vãi! ! Đúng là hôn lễ thế kỷ, ngay cả sân bay cũng có ảnh cưới khổng lồ của bọn họ!”
Cô ấy hét lên và chỉ vào màn hình LED khổng lồ tại sân bay.
Ôn Hủ Hủ quay lại theo bản năng.
Năm đó, lúc bọn họ kết hôn không chỉ không có chụp ảnh cưới, mà ngay cả giấy chứng nhận cũng do ông cụ Hoắc trực tiếp cầm một tấm ảnh của hắn rồi ghép với ảnh của cô.