“Sau này cô không cần tới đây nữa!”
Hoắc Tư Tước nghiến răng nghiến lợi nói chậm từng chữ cho Ôn Hủ Hủ nghe.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Đồ vô lương tâm!
“Dì, dì không cần để ý đến ba, ba chính là như vậy!”
Không ngờ lúc này Hoắc Dận cũng đi ra, nhìn thấy hành vi thối tha của Hoắc Tư Tước cậu ngay lập tức ra mặt giúp mẹ, không chút lưu tình mà nhìn về phía ba mình.
Ôn Hủ Hủ lo lắng đến đổ mồ hôi.
Cũng may tên đàn ông chó này đối với con trai của mình lại rất khoan dung. Bị Hoắc Dận nói như vậy nhưng Hoắc Tư Tước chỉ liếc nhìn con trai một cái rồi cũng bỏ đi.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Dận Dận, vậy... tối nay dì sẽ không tới nha, con nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ được không? Sáng mai dì sẽ tới thăm con.”
“Ừmmmmmmmm.”
Hoắc Dận lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người trở về.
Mẹ không đến cậu sẽ dễ dàng đoán được mẹ muốn đi làm gì. Ở nhà còn có một em trai và một em gái, Hoắc Dận không hy vọng hai em của mình vì mình mà bị mẹ bỏ ở nhà.
Vì thế tối hôm đó, sau khi Ôn Hủ Hủ đón hai con từ nhà trẻ trở về cô đã không quay lại chỗ Hoắc Dận.
"Mẹ, đứa bé bệnh nhân hôm nay mẹ chăm sóc, nó thế nào rồi?"
Sau khi Mặc Bảo được đón về, cậu liền mở miệng hỏi về Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe con trai hỏi cũng không nghĩ nhiều liền thuận miệng trả lời: "Rất tốt, không có gì nghiêm trọng, cũng sắp khỏi rồi.”
“Vâng ạ, vậy là tốt rồi!”
Mặc Bảo nghe thấy mẹ nói xong, trái tim treo lơ lửng một ngày nay của cậu cũng được thả lỏng.
Mặc Bảo còn có thể làm gì bây giờ?