Truyện Vũ Động Càn Khôn : chương 46: toàn trường khiếp sợ
Vũ Động Càn Khôn
-
Thiên Tàm Thổ Đậu
Chương 46: Toàn trường khiếp sợ
Lâm Chấn Thiên cũng bị hành động của Lâm Động khiến cho cả kinh, chợt trầm giọng nói. Hắn nghĩ Lâm Động tánh tình năng động còn non nớt, nhất thời không nhịn được sự khích tướng của đối phương, cho nên lúc này mới đáp ứng lâm trận.
Ở một bên, đám người Lâm Khiếu cũng cau mày lại, hiển nhiên không hiểu một người mà bấy lâu nay tương đối trầm tĩnh như Lâm Động, tại sao đột nhiên lại hành động như vậy.
Đối diện với rất nhiều ánh mắt nghi ngờ cùng chất vấn kia, Lâm Động lại nhìn thẳng vào Lâm Chấn Thiên, trịnh trọng nói.
Nhìn thấy ánh mắt tự tin của Lâm Động, Lâm Chấn Thiên hơi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, chẳng lẽ Lâm Động thật sự nắm chắc là sẽ đánh bại Lôi Lực?
Nhưng Lôi Lực hôm nay nói không chừng đã bước vào Địa Nguyên Cảnh, Lâm Động nếu như muốn đánh bại hắn, thì bản thân cũng phải có thực lực của Địa Nguyên Cảnh, nhưng điều này có thể sao? Thời gian Lâm Động tu luyện mới hơn một năm mà thôi. Hơn một năm thời gian để hoàn thành Thối Thể đệ cửu trọng, điều này đã có chút khó tin, cho dù là một người có thanh danh cực vang trong Lâm thị tông tộc như Lâm Lang Thiên kia, thì cũng đã tốn gần hai năm thời gian mới tiến vào được Địa Nguyên Cảnh.
Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên do dự, Lôi Báo thản nhiên giễu cợt nói.
Nhưng mà đối với sự chấm biếm kích tướng của hắn, Lâm Chấn Thiên không thèm quan tâm lý sự, hắn quay đầu lại, nhìn ba người Lâm Khẳng, Lâm Khiếu ở phía sau lưng mình, nói:
Nghe hỏi, mặt của ba người lộ vẻ do dự, lý trí cho biết ván bài này tuy có số tiền đặc cược phong phú nhưng lại quá sức mạo hiểm. Bất quá trong lúc mơ hồ, trong lòng bọn họ lại nổi lên một sự kỳ vọng tham lam, đó chính là có được cả hai, thú lẫn trang.
Nếu như Lâm gia bọn họ chiếm được Thiết Mộc trang, lợi nhuận trong một năm tất nhiên có thể tăng lên bốn mươi phần trăm, đó không phải là số lượng cỏn con.
Lâm Khẳng trầm ngâm, thấp giọng phân tích.
Nghe được lời nói của Lâm Khẳng, Lâm Chấn Thiên hít sâu một hơi, sau đó hai mắt khép hờ. Một lát sau, mắt hắn từ từ hé mở, lấy lại sự trầm tĩnh của lúc nãy, hắn nhìn về phía Lôi Báo, thản nhiên nói:
Lâm Chấn Thiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Động, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Lâm Động trên khuôn mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Lôi Lực đang đứng cách đó không xa, khóe miệng tươi cười mang theo nét lạnh như băng.
Ngô Vân ở một bên, có chút lo lắng hỏi. Tuy biết được tin tức gây sốc khi Lâm Động đã bước vào Địa Nguyên Cảnh, nhưng hắn không mấy lạc quan về việc giao thủ của hai người. Mặc kệ như thế nào, Lôi Lực kia với thời gian tu luyện lâu hơn, các loại võ học chắc hẳn đã nắm vững đến mức thuần thục rồi.
Lâm Động cười cười, sau đó đem ấu thú Hỏa Mãng Hổ đã được dùng mảnh vải bọc lại, đưa cho Ngô Vân nhờ vả:
Ngô Vân gật đầu, cẩn thận đón lấy ấu thú, ôm vào trong lòng giống như một vú em, thoạt nhìn hơi có điểm buồn cười.
Vốn chỉ là một cuộc thi săn bắn, nhưng bởi vì có biến cố bất thình lình xảy ra nên không thể không tạm thời bỏ dở. Bất quá có thể chứng kiến Lâm Động cùng Lôi Lực giao thủ, nhiều người cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa, bên trong trận đọ sức này còn hòa lẫn sự đối lập giữa hai nhà Lâm - Lôi, nếu có thể chứng kiến một trận thắng thua hào khí, thì chuyến đi này quả thật không tệ.
Những người khác vốn đi lên thạch đài để dự thi, giờ phút này đã thối lui ra xa một khoảng cách, nhường lại cho họ một mảnh sân rộng rãi, và một người trọng tài đi vào giữa sân để chủ trì trận đọ sức này.
Lâm Động chậm rãi bước vào giữa sân, dưới cái nhìn chăm chú của vạn chúng, tâm cảnh của hắn ngược lại, dần dần bình tĩnh lại. Cuộc tỷ thí này, đối với Lâm gia mà nói cực kỳ quan trọng, vì đây không chỉ là vấn đề của ấu thú Hỏa Mãng Hổ, mà phần nhiều là vì mặt mũi của Lâm gia.
Lâm Động cũng hiểu được cuộc tỷ thí này đối với Lâm gia rất quan trọng, cho nên hắn mở miệng chấp nhận bởi vì hắn có tự tin sẽ thắng được trận tỷ thí trọng yếu này.
Lôi Lực xoắn xoắn cổ, sắc mặt có chút âm trầm, tiến vào trong sân, nhìn chằm chằm vào Lâm Động trong ánh mắt chợi hiện một vẻ âm tàn.
Đứng ở trước mặt Lâm Động, Lôi Lực điềm nhiên nói.
Đối diện với sự uy hiếp đáng sợ của Lôi Lực, Lâm Động chỉ cười châm biếm, không thèm đáp trả.
Nhìn thấy hai người đều đã vào sân, vị trọng tài kia đưa tay thẳng lên, sau đó đột nhiên vung xuống, quát lớn.
Ngau khi tiếng quát của trọng tài hạ xuống, sắc mặt Lôi Lực càng lạnh lùng hơn, quanh trạch dày đặc của Nguyên Lực ở bên ngoài thân thể chớp động, trình độ Nguyên Lực dao động đạt đến cấp bậc như vậy, hiển nhiên Thối Thể cửu trọng không thể nào so sánh được.
Nhìn thấy Lôi Lực biểu hiện như vậy, tại mọi góc ngách xung quanh tràng thi đấu vang lên từng đợt tiếng than sợ hãi, và trên mặt của Lôi Báo lúc này cũng xuất hiện một nụ cười đắc ý.
Nhưng, nụ cười trên khuôn mặt của hắn vẫn còn chưa đạt tới cực khoái thì chậm rãi ngưng lại, bởi vì hắn thấy được trên thân thể của Lâm Động cư nhiên cũng bắt đầu lóe sáng, Nguyên Lực quang trạch chớp lên từng trận với đẳng cấp dao động dày đặc này, đương nhiên so sánh với Lôi Lực thì không hề nhỏ yếu bao nhiêu!
Trên thân thể Lâm Động, ngay lúc Nguyên Lực bắt đầu khỏi động thì toàn trường oanh động lên, phần đông trong ánh mắt đều xuất hiện vẻ khiếp sợ. Lôi Lực tiến vào Địa Nguyên Cảnh, bọn họ không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, nhưng không một ai nghĩ tới, Lâm Động Lâm gia chỉ mới nổi lên trong vòng nửa năm lại đây thôi, cũng đã đạt tới một bước này!
Tại chỗ ngồi của Lâm gia, chén trà trong tay của Lâm Chấn Thiên trực tiếp rơi xuống đất, biến thành mảnh vụn. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo thân ảnh thiếu niên ở giữa sân, miệng run lẩy bẩy, nói không thành lời.
Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng cảm giác được miệng khô khốc, sau đó hai ánh mắt không hẹn cùng nhìn hướng về Lâm Khiếu đang ngồi kế bên.
Đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, trên khuôn mặt Lâm Khiếu lộ ra nụ cười cứng ngắt, bàn tay đặt ở trên đùi đang run run không ngừng, Một niềm tự hào không gì so sánh được, dâng trào ở trong tâm khảm hắn, khiến hắn kích động cả người run rẩy.
Ở một bên, Lâm Hà, Hoành thuộc hàng Lâm gia tiểu bối, lúc này đang há to miệng, quang mang trong ánh mắt mơ hồ có chút cuồng nhiệt.
Lâm Khẳng nhìn Lâm Chấn Thiên đang ở trước mặt, lẩm bẩm nói:
Lâm Chấn Thiên lặng thinh gật gật đầu, hai bàn tay đang run rẩy xóa đi dấu vết của nước trà còn đọng lại trên quần áo, sau đó ngẩng đầu lên, khẽ hít một hơi, trong mắt lão có điểm ướt át, thanh âm khàn khàn nói:
Cách đó không xa, sắc mặt Lôi Báo tái mét, thân hình chậm rãi ngồi bệch xuống, bên trong ánh mắt mơ hồ chợt hiện sát ý. Tốc độ phát triển của Lâm Động làm cho hắn cảm nhận được một sự sợ hãi từ trong đáy lòng.
Kẻ này, không thể lưu lại!
Danh Sách Chương: