Truyện Xuân Noãn Hương Nùng : chương 3

Trang chủ
Xuân Noãn Hương Nùng
Chương 3
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Khói trong bếp lan ra hòa nhập không khí đêm, màn đêm bao phủ cả bầu trời.

“ A Noãn, uống thuốc đi, uống xong bát này thì sáng mai sẽ khỏe lên”. Tiêu thị tự mình bưng chén thuốc đến bên giường, ôn nhu dỗ nữ nhi, Lục Vanh ngồi ở cuối giường, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ nhi.

Lục Minh Ngọc chăm chú theo dõi phụ mẫu, hai tay tiếp nhận chén thuốc, nhẹ nhàng uống từng miếng từng miếng, chân mày nhíu lại, nhưng tốc độ vẫn không chậm.

Lục Vanh nhìn không thấy, Tiêu thị lại nhìn nữ nhi mình quá mức nhu thuận, tâm sinh nghi hoặc.

Lục gia tổng cộng có bốn vị đại gia, đại gia nhị gia là do con vợ cả sinh ra, còn trượng phu của nàng là con của bà bà kế thất, Tứ gia là do Chu lão di nương sở sinh, nhưng tình cảm lại hết sức hòa thuận, trong Lục gia cũng không có tranh đấu như các gia đình quyền quý khác, bởi vậy tuy trượng phu nàng là người mù nhưng một nhà cũng không phải vì vậy mà xa lánh tam phòng, nữ nhi cùng chất nữ đều được dưỡng là thiên kim tiểu thư.

Nữ nhi tính tình trẻ con, trước khi sinh bệnh không thích uống thuốc, muốn nàng uống phải dỗ thật lâu mới bằng lòng uống, mà uống một hớp phải ăn mấy miếng mứt hoa quả, nhưng hai ngày nay như thế nào không cần dỗ? Hơn nữa nữ nhi mặt mày ủ rũ, không có bộ dáng của một tiểu cô nương bảy tuổi….

Tiêu thị nghĩ cũng không ra, chỉ cho rằng do nữ nhi bệnh nặng một trận nên còn chưa khoẻ hẳn.

“ Mẹ, con uống xong rồi” Lục Minh Ngọc mím môi nói, thuốc thật sự rất đắng, từ tối hôm qua đến nay, nàng liên tục uống mấy bát,càng làm cho nàng tin tưởng suy đoán của mình. Nàng không phải nằm mơ, nàng thực sự trở về lúc nhỏ, mẫu thân chưa có nhảy hồ tự vẫn, phụ thân nàng cũng không sống trong hối hận, vẫn còn đang che chở cho nha hoàn của hắn.

Khóe mắt đảo qua nam nhân mặc ngoại bào màu lục,trong lòng Lục Minh Ngọc rối rắm.

Tưởng hận, những cũng không chân chính hận, nếu nói là tha thứ nhưng làm như thế nào cũng không được, thế cho nên trước mặt phụ thân lúc còn trẻ này, Lục Minh Ngọc cũng không thể nào giống như trước kia yêu thích hắn, kính trọng hắn, mỗi ngày đều hy vọng phụ thân cùng mẫu thân mau chóng hòa hảo, hy vọng phụ thân không giữ Mặc Trúc bên người nữa.

Là một đứa trẻ bảy tuổi, nàng đều thấy thân nhân của mình không có làm gì sai, mọi sai lầm đều do Mặc Trúc gây nên, do Mặc Trúc châm ngòi ly gián. Nhưng sau khi mẫu thân mất, nàng trưởng thành, lập gia đình, hiểu được tình cảm vợ chồng, Lục Minh Ngọc lúc này mới chân chính hiểu rõ, suy cho cùng Mặc Trúc chỉ là đứa nha hoàn, nha hoàn thì chỉ có thể dựa vào chủ tử, do phụ thân đã làm mẫu thân tổn thương rất lớn, như vậy mẫu thân mới nghĩ quẫn…..

“ Mẹ, Mẹ ngủ cùng con đi…”

Còn chưa nghĩ tốt xem như thế nào khi ở cùng phụ thân, Lục Minh Ngọc đơn giản không thèm nhìn tới Lục Vanh, chỉ hướng phía Tiêu thị, trong mắt toàn là tưởng niệm cùng ỷ lại, mơ hồ khoe mắt vươn lệ.Mấy ngày trước Lục Minh Ngọc chỉ xem đây là ảo giác, ngơ ngơ ngác ngác. Nhưng bây giờ nàng đã chân chính cảm nhận được, Lục Minh Ngọc muốn nói thật nhiều cùng mẫu thân, cùng nàng thân thiết.

Âm thanh nữ nhi làm nũng, lộ ra bộ dáng quen thuộc. Tiêu thị cười cười gật đầu,đem mứt hoa quả đã chuẩn bị trước đút cho nữ nhi ăn.

Lục Minh Ngọc há miệng tiếp nhận, tham lam nhận lấy sự chăm sóc yêu thương của mẫu thân.

Hai Mẹ con trong mắt chỉ nhìn thấy nhau, Lục Vanh dù cho không nhìn thấy được nhưng vẫn cảm nhận được nữ nhi giận dỗi mình, ánh mắt không thể nhìn thấy, nên tâm tư hắn thật mẫn cảm, từ sau khi nữ nhi tỉnh lại, nàng còn không có gọi một tiếng phụ thân, Lục Vanh không nghĩ ra được mình đã đắc tội với nữ nhi khi nào, nữ nhi cũng không thân thiết với hắn,nhưng trước mặt thê tử, hắn cũng không hỏi.

“ Vậy các ngươi nghĩ ngơi một chút, ta đi đây.” Lục Vanh cầm trúc trượng xoay người đi, nhanh chóng che giấu vẻ mặt cô đơn.

Tiêu thị đã nhận ra nữ nhi không đúng, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, ý bảo nàng kêu phụ thân một tiếng. Mặc dù nàng bất mãn Lục Vanh, nhưng chưa từng nghĩ tới nữ nhi cũng giống nàng, Lục Vanh thật sự yêu thương nữ nhi, khi hai cha con ở chung, nữ nhi rất là vui sướng.

Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu, mím môi quật cường. Mẫu thân đối xử với phụ thân càng tốt, nàng lại càng thấy mẫu thân không đáng giá.

“ Ngươi nha đầu này, cha ngươi đã đắc tội với ngươi chỗ nào?” nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vanh đi xa, Tiêu thị chỉ vào trán của nữ nhi: “A Noãn có biết không, khoảng thời gian con hôn mê, phụ thân con ngày đêm cực nhọc bồi bên cạnh, không cần phải vì Mẹ mà chán ghét phụ thân, biết không?”

Lục Minh Ngọc đương nhiên biết, ai cũng có thể khen phụ thân, chỉ riêng mẫu thân khen, hắn không chịu nổi thôi!

Những hình ảnh đau đớn khi mất mẫu thân cùng thống khổ hận phụ thân của kiếp trước đồng thời nhớ đến, Lục Minh Ngọc bổ nhào vào lòng mẫu thân khóc lớn. Nàng rất khó chịu, cũng bị ủy khuất, mẫu thân chết còn phụ thân trên danh nghĩa, nhưng cũng đồng thời như kẻ không cha không Mẹ, có ai biết được nàng sống có bao nhiêu khổ cực,? Nàng thầm hâm mộ những người khác có cha đau Mẹ sủng, khi đau buồn nàng chỉ có thể chạy đến viện của tổ mẫu, nhớ về nhà, nhớ về phụ thân, nhưng cũng oán hắn, cố kiềm cho bản thân không nhớ đến, cho đến khi quen được một người.

Gần mười năm đau khổ nàng khóc hết ra Lục Minh Ngọc khóc vừa lớn vừa mạnh, chỉ một lát liền mệt mà nhỏ giọng thút thít, thở không ra hơi.

Tiêu thị đau lòng nữ nhi, liền phái bọn nha hoàn lui xuống, nàng đến bên giường ôm nữ nhi vào lòng: “A Noãn ngoan đừng khóc, nào hãy nói cho Mẹ nghe, rốt cuộc ai khi dễ con? Con nói cho Mẹ nghe, Mẹ liền thay con làm chủ.”

Cái ôm ấm áp của mẫu thân làm lòng nàng an tâm, giọng nói ôn nhu của mẫu thân làm cho nàng bĩnh tĩnh trỡ lại.

Tiêu thị cuối đầu, quan sát khuôn mặt đẫm lệ của nữ nhi.

Lục Minh Ngọc hai mắt đẫm lệ nhìn mẫu thân, nhìn ra cửa, đi vào trong nội thất, âm thanh chỉ có hai người nghe: “ Mẹ, con có chuyện quan trọng muốn nói với người.”

Tiêu thị lòng ngạc nhiên, thần thái cùng hành động của nữ nhi, giống như cất giấu một bí mật lớn.?

Lời Lục Minh Ngọc định nói quả thật là một bí mật lớn. Nàng bị người ta sát hại, lại không có đi gặp diêm vương, mà ngược lại trở về trước đây, loại chuyện này mà cho người khác biết, quá mức ghê tợn, người khác hoặc là không tin nàng,chỉ sợ xem nàng như quái quỷ mà thêu sống, nếu như vậy, Lục Minh Ngọc nguyện ý không mong muốn một ai biết được chuyện này. Nhưng đối với mẫu thân nàng thì khác, mẫu thân nàng là thân nhân thân nhất của nàng, nếu ngay cả mẫu thân nàng nàng cũng phải dấu giếm lo sợ, vậy nàng còn có thể tin ai đây? Hơn nữa nàng nói cho mẫu thân, để nàng biết khi nàng đi mình sống có bao nhiêu đau khổ, mẫu thân như vậy mới đau lòng, mới có thể đánh mất ý nghĩ tự vẫn.

Bởi vậy Lục Minh Ngọc đem chuyện thứ nhất là mẫu thân tự vẫn, nói đến đau lòng, khóc đến thương tâm.

Tiêu thị đem nữ nhi ôm vào lòng, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, nàng buồn cười nhìn tiểu cô nương nước mắt tuôn như mưa, chắc nàng ngóng trông phụ mẫu hòa hảo với nhau quá, lại sợ hai người dần lạnh tâm với nhau, sợ quá nên nằm thấy ác mộng. Làm sao có khả năng nàng chỉ vì trượng phu vô tình mà nàng lại tự vẫn? Đừng nói Lục Vanh vắng vẻ nàng, ngay cả khi Lục Vanh hưu thê nàng cũng không vì loại chuyện này mà có ý nghĩ nông cạn như vậy.

“A Noãn ngoan, chỉ là mộng thôi, Mẹ sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi, A Noãn xinh đẹp như vậy, Mẹ làm sao có thể bỏ lại ngươi đây?”. Tuy tiểu hài tử lo lắng loạn, có chút buồn cười, nhưng nàng cũng cảm giác được nữ nhi đối với mình rất ỷ lại, nàng ôm chặt nữ nhi, luôn miệng cam đoan nàng sẽ không làm chuyện điên rồ đó.

Lúc đầu Lục Minh Ngọc chỉ nghĩ mẫu thân cam đoan thật tốt, nhưng càng nghe nàng càng thấy nghi ngờ,thì ra mẫu thân căn bản không tin lời nói của nàng. Lục Minh Ngọc thấy vậy liền nóng nảy, vội vàng kể lại cho mẫu thân nghe những chuyện sau đó,trưởng thành liền gả cho Sở Tùy, chuyện tình từng cái từng cái nói ra hết, bao gồm cả chuyện phụ thân cự tuyệt chữa mắt, cùng với cái chết của mình.

“ Mẹ, những chuyện đó điều có thật, con thật sống đến 16 tuổi.” Lục Minh Ngọc ngẩng cao đầu, khẩn trương nhìn mẫu thân, lo lắng nàng sẽ không tin mình.

Tiêu thị thật sự giật mình hoảng sợ.

“ Người ta muốn thấy nhưng không còn, chữa mắt còn có tác dụng gì nữa…”

Nếu những lời nữ nhi nói là thật, vậy sao khi nàng chết, trượng phụ sẽ ngày ngày nhớ đến nàng sao? Bởi vì không có nàng, nên không muốn nhìn thấy ánh sáng sao?

“Mặc Trúc đã theo ta mười năm, chưa bao giờ phạm sai lầm, những việc vặt này giao cho nàng ấy làm đi, nàng không cần bận tâm.”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, chính miệng trượng phu của nàng nói, khi đos nàng cùng Mặc Trúc tranh chấp, hắn là người đứng đầu trong nhà, luôn bảo vệ nha hoàn của hắn.

Trong mắt xẹt qua một tia tự giễu, Tiêu thị nhìn về phía nữ nhi: “ A Noãn, con…”

“ Mẹ có phải người không tin con không?” Lục Minh Ngọc nhìn liền biết được, nàng sốt ruột, nàng không biết nên nói như thế nào mẫu thân mới tin mình, trở nên gấp gáp, kể đông kể tây tất cả những chuyện mà nàng biết, nhưng đời trước khi mẫu thân rời đi nàng còn quá nhỏ, có nhiều chuyện nàng cũng không nhớ ra được, những chuyện nàng có thể kể là chuyện đại sự lớn trong kinh thành: “ Mẹ, năm con 13 tuổi, hoàng thượng cải trang vi hành gặp được cô cô( em của chồng), liền phong nàng ấy thành phi tử, nhưng năm thứ hai vì khó sinh mà qua đời… Mẹ, con gả cho Sở Tùy năm 15 tuổi, không bao lâu thì Hoài Nam vương tạo phản, cậu cùng đại bá( anh chồng) đi trấn áp phản tặc,đại bá bị trúng tên độc nên chết trên sa trường, trên mặt cậu cũng trúng một đao…”

Tuy sống được 16 năm, nhưng nàng chỉ có thể biết những chuyện đại sự, nhưng những chuyện đó cách bây giờ quá xa, không thể nào làm cho mẫu thân tin được, Lục Minh Ngọc gấp đến độ nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trong năm nay, mẫu thân chết vào ngày hè, tiếp theo,Lục gia, Lục gia…

Trần di nương?

Lục Minh Ngọc nhãn tình sáng lên, hưng phấn la lên,liền nhanh chóng che miệng lại,nâng nữa người trên hướng về phía lỗ tai mà nói: “ Mẹ, con nhớ ra rồi, đại bá phụ có một vị thuộc hạ ốm chết, trước khi chết đem nữ nhi duy nhất của mình phó thác cho đại bá phụ chiếu cố, đến cuối tháng đại bá phụ phái người đưa vị Trần cô nương kia đến nhà chúng ta ở, ý muốn cho đại bá mẫu tìm cho nàng một gia đình tốt đợi gả, nhưng cuối cùng nàng liền trở thành Trần di nương của Nhị bá phụ...”

Vì có liên quan đến trưởng bối, Lục Minh Ngọc nói có điểm chột dạ.

Tiêu thị nghe xong, khiếp sợ nhìn chằm chằm nữ nhi, cư nhiên còn có loại chuyện này?

Lục Minh Ngọc có thể nhớ bao nhiêu liền nói hết ra bấy nhiêu, thấy mẫu thân còn chưa tin, nàng chỉ có thể làm nũng, ôm lấy cánh tay quơ quơ: “ Mẹ, những đều con nói đều là sự thật,vì chuyện này mà Nhị bá mẫu cùng đại bá mẫu nháo lên, nói đại bá mẫu không có hảo tâm….”

Tiêu thị vội vàng che miệng nữ nhi, Lục gia bề ngoài có thể nói quả thật hòa thuận, nhưng chị em dâu vẫn có chút va chạm. Đại gia là một tướng quân thật thà, không có tâm nhãn, có thể đem con của một thuộc hạ đem về kinh nuôi, về phần nhị gia, trong nhà có một di nương quyến rũ như vậy,liền thu vào.

Nói đến chuyện này, Tiêu thị có tám chín phần tin tưởng nữ nhi.

Tin, nàng nhất định tin những điều bi thảm đã trải qua, Tiêu thị quan sát nữ nhi, lã chã rơi lệ: “ Ai có thể nhẫn tâm mà giết A Noãn?”

Lục Minh Ngọc khóc lắc đầu,nàng cũng nghĩ không thông. Không kẻ trộm nào dám xuống tay với phu nhân của thế tử Sở quốc công, nhưng hắc y nhân trước khi giết nàng đem lửa hủy diệt hết mọi di tích, hắn muốn ngụy trang thành nàng chết ngoài ý muốn, muốn nàng chết mà không muốn gặp phiền toái, trừ bỏ trả thù thì nàng không thể nghĩ được lý do gì cả.

Nhưng nàng lại không hiểu được, nàng chỉ không hòa thuận với một vài quý nữ trong kinh thành, nhưng các nàng cũng không hận đến muốn tính mạng của nàng, càng lại không có bản lĩnh an bài kế hoạch giết người lớn như vậy.

Nàng có chút nghi ngờ, Tiêu thị cũng có tâm sự của riêng mình. Chính mình làm sao có thể chết như vậy? cô em chồng đơn thuần như vậy sao lại tiến cung? Nữ nhi phải gả cho Sở Tùy sao? Sở Tùy, trưởng tử chi thứ hai của Sở quốc công phủ, mấy ngày trước nàng đã nhìn thấy hắn, thiếu niên 14 tuổi, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.. Người thì không sai, nhưng liên quan đến cái chết của nữ nhi, cùng Sở gia có hay không quan hệ? nếu là sự thật, đời này nữ nhi tuyệt đối không thể gả đến Sở gia….

“ Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lục Minh Ngọc lau lau nước mắt, ỷ lại vào mẫu thân. Giống như có quá nhiều việc xảy ra cùng lúc, nên nàng nhất thời không biết làm sao.

Tiêu thị hoàn hồn,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, Tiêu thị thần sắc phức tạp, thấp giọng thở dài: “A Noãn, việc này liên can quá nhiều, liên quan đến triều đình, chúng ta cần phải nói với phụ thân của con.” Mắt mù cũng được, tâm lạnh cũng được,nhưng trượng phu là núi dựa của các nàng, đưa cho Lục Vanh xử lí chuyện này, Tiêu thị hết sức tín nhiệm.

Lục Minh Ngọc mân mân cái miệng nhỏ nhắn, hoang mang nhìn mẫu thân: “ Mẹ, người không trách phụ thân sao?”

Thấy nữ nhi bất công giùm nàng, Tiêu thị thực vui mừng, nhưng nàng cũng không thể để trượng phu chịu tiếng xấu thay cho người khác,không thể để cho nữ nhi vì hiểu lầm mà đánh mất đi người phụ thân yêu thương nàng. Cúi người xuống, Tiêu thị nhìn vào mắt của nữ nhi: “A Noãn, khi đó con còn nhỏ,có một số chuyện mẹ nói cho con cũng không hiểu,hiện tại con còn nhỏ nhưng tâm không nhỏ, Mẹ liền nói cho con biết,trượng phu đối với chúng ta tốt, chúng ta liền làm một thê tử tốt, nếu bọn họ bạc tình bạc nghĩa đối với chúng ta, chúng ta cũng không cần phải u sầu,có qua có lại.”

Lục Minh Ngọc trợn to mắt,khó có thể mà tin, mẫu thân cư nhiên có thể nghĩ như vậy? Nàng vẫn cho rằng mẫu thân sống buồn bực không vui....

Nữ nhi rốt cuộc cũng hiểu được, Tiêu thị yêu thương sờ đầu của nàng,trong mắt tràn đầy thương tiếc: “A Noãn, đời trước Mẹ khẳng định có chuyện mà chúng ta chưa biết được,Mẹ sẽ âm thầm chú ý, điều con cần làm bây giờ, chính là đem bí mật này nói cho phụ thân nghe, con hãy an tâm làm một tiểu cô nương 7 tuổi lần nữa, hảo hảo hưởng thụ sủng ái của phụ mẫu, đã hiểu chưa?”

Sau khi nghe những lời nữ nhi kể, nàng có thể tưởng tượng được nữ nhi sống có bao nhiêu khổ sở, nay nàng còn sống tốt,nàng muốn nữ nhi trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Lục Minh Ngọc không hiểu ý tứ của mẫu thân, mẫu thân muốn cho nàng làm một tiểu hài tử bảy tuổi lần nữa.?

“ đúng rồi A Noãn, một lát nữa phụ thân có đến đây, ngươi đừng nói chuyện ta tự vẫn cho phụ thân con biết,cũng đừng để cho Mặc Trúc nghe thấy.” Dường như nhớ đến điều gì, Tiêu thị trịnh trọng dặn dò nữ nhi.

“ Vì sao?”. Lục Minh Ngọc mày nhỏ nhíu lại,phụ thân hồ đồ như vậy,nên nhắc nhở hắn bết quý trọng mẫu thân.

Tiêu thị cười khổ, ánh mắt lướt qua nữ nhi rơi xuống ván giường: “A Noãn, đầu tiên con nói cho mẫu thân biết trước,sau đó mới nói với phụ thân con. Nếu chuyện này không có liên quan đến Mặc Trúc, cha ngươi khẳnh định sẽ tin chúng ta, nhưng nếu ngươi nói sau khi ta chết hắn liền đuổi Mặc Trúc đi, ta sợ hắn sẽ hoài nghi ta dạy cho ngươi nói bừa.”

Người ta nói lòng đàn bà như kim mò dưới đáy biển, nam nhân làm sao có thể hiểu rõ tường tận được?

Nếu như phải dùng cái chết mà đổi lấy áy náy và hối hận của Lục Vanh, thì nàng cũng chẳng cần.

Editor: Đặng Gia

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Xuân Noãn Hương Nùng

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại {theloai-link}hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bạn có thể đọc truyện Xuân Noãn Hương Nùng Chương 3 được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Xuân Noãn Hương Nùng sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close