Truyện Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full) : chương 894 - về sau (10)
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
-
Du Kỳ
Chương 894 - Về sau (10)
Theo sát phía sau có một giọng nói của phụ nữ nhẹ nhàng truyền tới: "Thật xin lỗi, có chút việc nên tới hơi trễ."
Giọng nói này, là giọng nói không thể quen thuộc hơn đối với Hứa Gia Mộc, tay anh vốn là đang muốn xoa đầu của Tiểu Đậu Đỏ, bỗng dưng bàn tay khựng lại giữa không trung, anh nhạy cảm cảm nhận được trong nháy mắt tim của mình như ngừng đập.
Anh nín thở, tốn biết bao nhiêu sức lực, mới chậm rãi xoay người, sau đó thì nhìn thấy cửa phòng học bị đẩy ra, hiệu trưởng cười khanh khách nói: "Tiểu Đậu Đỏ, mẹ con tới đón con nè."
Theo sau lời nói của Hiệu trưởng, dẫn đầu đi tới là một người đàn ông.
Người đàn ông kia xem ra cỡ khoảng ba mươi mấy tuổi, nhìn vào là một người đàn ông điềm tĩnh khiến cho người ta cảm giác an toàn
Tiểu Đậu Đỏ vừa nhìn thấy người đàn ông kia, nét mặt lập tức tươi cười lên, mở rộng vòng tay về phía người đàn ông kia, hô một tiếng: "Ba."
Tiếng nói của Tiểu Đậu Đỏ vừa dừng lại trong một nháy mắt kia lại có một bóng người bước vào phòng học, là một cô gái mặc bộ áo đầm màu đỏ, trong tay cô cầm một chiếc kính mát và cái mũ, trên mặt cũng nở ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Đậu Đỏ……"
Cô mới nói được ba từ này, thì không ngờ được nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang ôm Tiểu Đậu Đỏ, trong nháy mắt vẻ mặt liền cứng ngắc lại, tiếng nói cũng đột ngột dừng lại, bước chân cũng khựng lại tại chỗ, không nhúc nhích một chút nào.
Hứa Gia Mộc cũng cảm thấy máu trong người mình cũng bắt đầu chảy ngược lại, tầm mắt của anh bình tĩnh rơi vào trên người của Tống Tương Tư, làm sao cũng không rời mắt ra được, thậm chí người đàn ông kia đi tới trước mặt anh ôm Tiểu Đậu Đỏ ở trong ngực mình đi khi nào, anh cũng không biết.
Anh chỉ biết, khi anh tỉnh hồn lại, thì nhìn thấy Tiểu Đậu Đỏ đang vui mừng hôn lên mặt của người đàn ông kia hai cái, trong miệng hưng phấn nói: "Con rất nhớ ba, rất nhớ rất nhớ."
Người đàn ông kia bị lời nói của Tiểu Đậu Đỏ làm cho vui vẻ cười hớn hở, không kiềm chế được hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Đậu Đỏ hai cái: "Ba cũng nhớ Tiểu Đậu Đỏ, rất nhớ rất nhớ."
Tiểu Đậu Đỏ bị chọc cho cười khanh khách, sau đó nằm ở trên đầu vai của người đàn ông, hướng về phía Tống Tương Tư đang dừng lại ở cửa, gọi một tiếng: "Mẹ."
Ba. . . . . . Mẹ. . . . . .
Hai từ ngữ này, khiến cho sắc mặt của Hứa Gia Mộc trong phút chốc trở nên tái nhợt.
Vào lúc Tiểu Đậu Đỏ gọi mình một tiếng "Mẹ", Tống Tương Tư đã hoàn hồn, cô cúi đầu một cái, rồi lại ngẩng đầu lên, trên mặt lại là nét mặt quen thuộc lạnh nhạt và lười biếng, cô đi giày cao gót, tư thế ưu nhã không nhanh không chậm đi tới, vươn tay, xoa xoa đầu Tiểu Đậu Đỏ, cưng chiều cười cười với bé.
Danh Sách Chương: