“Tiên sinh, ngài qua đây một lát, có tin tức tốt muốn nói cho ngài biết”.
“Tin tốt gì?”
Kim Phi lấy khăn ướt lau tay, đi ra khỏi nghĩa trang.
“Vị trí quân Ất Đẳng mà ta đã hứa với ngài, cũng như tư cách dựng tượng đài đều đã được phê duyệt”.
Cửu công chúa lấy một chiếc hộp gỗ từ Thẩm Nhi, đưa cho Kim Phi.
Kim Phi mở hộp gỗ ra, nhìn thấy bên trong có hai con dấu, còn có một cặp phù hổ để điều động quân đội và một số vật dụng khác như văn thư.
Có mấy thứ này rồi, Kim Phi có thể quang minh chính đại chế tạo áo giáp, trang bị vũ khí.
“Tạ ơn điện hạ!”
Kim Phi cất hộp, mỉm cười với Cửu công chúa.
Y biết mình giúp Cửu công chúa tiêu diệt kẻ thù xâm lược, chắc chắn là có công lao.
Nhưng những việc liên quan đến lợi ích này, vẫn luôn là lĩnh vực gây tranh cãi lớn giữa các đảng phái trong triều đình. Hai phái chủ chiến và chủ hòa không tranh luận một hai tháng thì đừng nghĩ có kết quả.
Nhưng chỉ mới có mấy ngày, y đã có được hổ phù. Chứng tỏ Cửu công chúa có lẽ đã dùng kế hoạch dự phòng ở kinh thành.
“Việc tiên sinh đồng ý với Vũ Dương đều đã làm được rồi. Thì tất nhiên việc Vũ Dương đã đồng ý với tiên sinh cũng phải làm được!”
Cửu công chúa nói: “Chỉ là những phong thưởng khác, trong triều vẫn còn đang thảo luận. Có lẽ phải mất một thời gian mới có quyết định.”
Kim Phi đoán không sai. Vì để lấy được thứ này, cô ấy đã tốn rất nhiều công sức.
Mặc dù cô ấy sớm đã lấy được quyền của quân Ất Đẳng này rồi, nhưng khi biết Cửu công chúa muốn giao đội quân này cho Kim Phi, tất nhiên sẽ gây ra sự nhất trí phản đối của phái chủ hòa.
Đùa sao, hiện tại trong tay Kim Phi chỉ có một cái tiêu cục, đã gây ra ồn ào lớn đến như vậy rồi. Nếu còn cho y một đội quân Ất Đẳng, vậy chẳng phải để y bay lên trời luôn sao?
Cửu công chúa và nhà họ Khánh đã hi sinh nhiều lợi ích, cộng thêm Trần Cát gần đây có phần kích động bởi những tin tức chiến sự của Cửu công chúa, nên việc này mới xem như là thành công.
Còn về những cái khác, ví dụ như ban thưởng thái ấp, tước vị, tiền bạc các loại, Cửu công chúa biết Kim Phi không để ý đến, nên cũng không đi tranh giành. Đợi khi triều đình đã tranh cãi đủ rồi lại nói tiếp.
Ngược lại là tư cách để lập bia tưởng niệm. Đối với các triều thần mà nói, việc này không có ảnh hưởng gì quá lớn đến lợi ích của họ, nên rất dễ dàng mà lấy được.
“Tiên sinh định đặt tên cho đội quân này là gì?”
Cửu công chúa cười hỏi: “Đặt tên xong là có thể khắc dấu rồi.”
“Gọi là quân Trấn Viễn đi.” Kim Phi suy nghĩ một lát rồi đáp.
“Trấn Viễn, uy trấn viễn phương. Rất hay.”
Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Đúng rồi tiên sinh, ta quên nói với ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Chính là…”
Cửu công chúa hơi ngượng ngùng đáp: “Là Bộ Binh. Mặc dù đã phê duyệt hạn ngạch rồi, nhưng Bộ Binh lại nói rằng Bộ Hộ không cấp tiền và lương thực cho quân Trấn Viễn. Vậy nên… Vậy nên mấy tháng đầu này, có lẽ phải cần ngài tự ứng tạm tiền lương và lương thực cho binh lính.
“Mẹ...”
Kim Phi lúc đó rất muốn chửi thề.
Người khác làm tướng quân, đều là tham ô tiền lương và lương thực của các binh lính, ai nấy đều ăn đến béo tròn.
Đến lượt mình thì chẳng những không tham được, mà còn phải đưa tiền ứng ra để trả lương cho các binh sĩ.