“Ăn một miếng nữa, lập tức ăn một miếng nữa!”
Thanh Diên thấy Kim Phi vẫn đang cúi xuống xem bản thảo, vì thế cẩn thận gắp một miếng nữa.
Sau đó một miếng rồi lại một miếng...
Đến khi Thanh Diên ăn đủ, thì thức ăn đã thấy đáy...
Len lén ợ một hơi, Thanh Diên nhìn xung quanh, xem có lỗ nào để cô ấy chui vào không.
Rõ ràng đã nghĩ chỉ ăn mấy miếng, sao không nhịn được chứ?
Bây giờ thì hay rồi, cô ấy ăn hết mà Kim Phi còn chưa ăn nữa.
Mà khi Kim Phi đọc xong bản thảo đầu tiên, đang chuẩn bị gắp thức ăn, thì phát hiện trong đĩa đã trống rỗng.
“Tiên... tiên sinh... món này ngon quá, ta... ta không nhịn được...”
Thanh Diên cúi đầu, hai tay bấu vào bàn, suýt chút nữa xé nát chiếc bàn.
Mặt cô ấy đỏ đến mức gần như chảy máu.
“Ha ha ha, không sao, để nhà bếp nấu một phần khác là được, đúng lúc ta không muốn ăn lắm, nên mới xem bản thảo trước.”
Kim Phi cười gọi Đại Lưu đến, để anh ta bảo nhà bếp nấu thêm hai món nữa.
Thanh Diên muốn rời đi, nhưng sợ Kim Phi hỏi chuyện, không tìm được cô ấy, nên ở lại.
Nhưng cô ấy cũng không ngồi không, bưng ấm trà trên bếp nhỏ, giúp Kim Phi rót một tách trà.
Kim Phi cũng không ngăn cản, vừa nhấp trà, vừa đọc bản thảo.
Cả hai đều không nói gì, lộ ra vẻ bình yên và hòa hợp.
Thanh Diên chợt cảm thấy, cứ im lặng như vậy cũng tốt.
Đáng tiếc cô ấy vừa mới có ý nghĩ này, Kim Phi đã phá vỡ yên tĩnh.
“Thanh Diên, truyện này do ai viết?”
“Ta xem thử.”
Thanh Diên lại gần nhìn qua bản thảo, sau đó nói: “Cái này là do một công tử tên Trần Văn Viễn viết. Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn. Viết rất hay, có thể thấy được hắn đã rất cố gắng viết.”
Kim Phi đáp: “Chỉ là có một vài chỗ cần sửa lại một chút.”
Các thư sinh của Đại Khang đọc sách chủ yếu là để thi công danh. Vì vậy những thứ viết ra phần lớn đều là đang nịnh hót triều đình, từ ngữ hoa mỹ mà cố chấp.
Nếu không phải do Kim Phi đã từng hẹn hò với một cô gái học văn học cổ điển, chuyên nghiên cứu về các tác phẩm văn ngôn thì không chắc đã có thể đọc hiểu được.
Chứ đừng nói đến những người dân đến ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Thanh Diên lập tức đi ra khỏi lều.