Chỉ một lần tấn công, hơn 100 binh lính đã bị treo người bỏ đói suốt mấy ngày cũng có thể đánh cho hơn 300 quân lính canh phòng của Đức Ninh Quân phải ôm đầu bỏ chạy.
Lúc này, Trương Khải Uy đang ở trong trại quân đội trung ương vừa mới mặc xong quần vào.
Lao ra khỏi trại, đúng lúc bắt gặp một sĩ quan Đức Ninh tới báo cáo tình hình.
“Chuyện gì vậy?”
Trương Khải Uy vừa đi giày vừa lo lắng hỏi.
“Tướng quân, trại dự bị bị cháy, tù nhân Đảng Hạng nhân cơ hội bỏ trốn rồi”.
Phó tướng quân miệng thì trả lời nhưng hai tay còn mải kéo khóa quần.
Giống như Trương Khải Uy, anh ta cũng vừa mới bò dậy khỏi giường.
“Sao lại như vậy?”
Sắc mặt Trương Khải Uy lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hỏa hoạn không đáng sợ, đáng sợ là tù nhân Đảng Hạng đã bỏ trốn rồi.
“Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Còn không mau dắt người đi bắt lại đi!”
Trương Khải Uy hận không thể tát cho phó tướng hai cái.
“Vâng!”
Phó tướng vừa xách quần vừa chạy.
Nhưng phản ứng của Đức Ninh Quân quá chậm, không chỉ Trương Khải Uy và phó tướng, đa số binh lính đến bây giờ vẫn không rõ là xảy ra chuyện gì, rất nhiều người còn đang đứng ngoài xem náo nhiệt.
Đợi khi phó tướng khó khăn lắm mới tập hợp được binh lính của hai doanh trại, người Đảng Hạng đã chiếm được kho trang bị và tiểu đoàn ngựa chiến.