Vừa vào viện y vừa quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Phải rồi, vẫn còn một việc khá quan trọng... "
Mãn Thương nói được một nửa thì thấy bước chân của Kim Phi dừng lại.
Theo ánh mắt lướt qua của Kim Phi, anh ta nhìn mấy bóng người trong viện, lặng lẽ ngậm miệng.
Trong tiểu viện, Nhuận Nương mỉm cười đi về phía Kim Phi: "Tiên sinh!"
"Nhuận Nương, sao cô cũng tới vậy?" Kim Phi cười gượng hỏi.
"Hạ Nhi tỷ tỷ bảo ta tới hầu hạ tiên sinh."
Nhuận Nương đỏ mặt nhìn Kim Phi: "Tiên sinh ốm hơn rồi!"
Khi Kim Phi đến Tây Xuyên, Quan Hạ Nhi muốn cho Nhuận Nương đi theo.
Nhưng lúc đó Kim Phi chỉ muốn hành động cùng quân đội nên đã từ chối.
Không ngờ rằng Nhuận Nương vẫn đến.
Hiện tại chiến tranh đã kết thúc, Kim Phi không muốn tự làm khó mình.
Tới cũng đã tới rồi, vừa hay y cũng đã ăn chán ngấy mấy món ăn tập thể có tiêu chuẩn thấp trong quân đội, Nhuận Nương đến đây là có thể cải thiện chuyện cơm nước.
“Hạ Nhi giờ thế nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Vào buổi tối trước khi đi, y và Quan Hạ Nhi đã ‘mây mưa’ với nhau rất lâu, lại sắp đến kỳ rụng trứng, Kim Phi muốn hỏi xem Quan Hạ Nhi đã mang thai hay chưa?
Nhưng chắc chắn là Quan Hạ Nhi sẽ không nói cho Mãn Thương biết mấy chuyện này, có hỏi cũng vô ích.
Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi ở chung với nhau cả ngày lẫn đêm, nếu Quan Hạ Nhi có thai, chắc chắn cô ấy sẽ biết.
“Hạ Nhi tỷ rất khỏe, hồi huynh mới đến đây, tỷ ấy rất lo lắng cho huynh, cả đêm dài vẫn trằn trọc không ngủ được, sau khi biết huynh đã đánh thắng trận rồi mới yên tâm.”
Nhuận Nương nói: “Hạ Nhi tỷ rất nhớ huynh, cũng muốn đến Tây Xuyên với huynh, nhưng gần đây Đông Đông tỷ lại thường xuyên đến thành Quảng Nguyên làm việc, tỷ ấy không thể rời khỏi làng nên mới để ta đến đây.”
“Cô vất vả rồi, đi đường xa như vậy.”
Từ giọng điệu và biểu cảm của Nhuận Nương, có lẽ Quan Hạ Nhi không mang thai.
Kim Phi cảm thấy hơi may mắn, cũng hơi mất mát.
Kiếp trước đến kiếp này, y chưa từng có con, y cũng chưa sẵn sàng làm cha nên lúc nào cũng dùng biện pháp tránh thai.
Nhưng y vẫn có một ít sự kỳ vọng và mong mỏi có một đứa con.
“Tối nay huynh muốn ăn gì để ta đi chuẩn bị.” Nhuận Nương hỏi.
“Nấu một nồi cơm, sau đó cô coi có rau gì thì nấu một ít đi.”
Kim Phi nói: “Nấu nhiều hơn vài phần cơm, ta đoán là sẽ có thêm vài người đến ăn chực.”
“Biết rồi ạ!” Nhuận Nương mỉm cười quay lại nhà bếp.
“Mãn Thương, hồi nãy ngươi vừa nói còn vài việc nữa, đó là việc gì vậy?”
“Ngươi có biết bọn họ bao nhiêu tuổi không?” Kim Phi hỏi.