Châu Nhi cẩn thận hỏi.
Hai tên thái giám vẫn đang quỳ trên tuyết ở ngoài cửa.
Cửu công chúa không trả lời, chỉ tùy tiện khoát tay một cái.
Châu Nhi hiểu ý, đi ra cửa nói: “Đội trưởng Tần, đánh gãy chân chúng rồi ném ra ngoài đường đi.”
“Điện hạ, những gì nô tài vừa nói đều là sự thật đấy ạ!”
Tên thái giám dẫn đầu cao giọng hét lên.
Nhưng ngay sau đó, gậy ngắn đập vào miệng gã một cái.
Mấy cái răng của thái giám bay thẳng ra ngoài, tiếng kêu cũng ngừng lại.
Sau đó hai chân của gã bắt đầu đau nhức
Ngực cũng bị Tần Minh đạp mấy cái.
Với lực chân của Tần Minh, cũng không biết xương sườn của thái giám còn nguyên vẹn được mấy cái.
“Kéo rồi ném đi!”
Tần Minh tìm hai hộ vệ khác kéo cánh hai cánh tay thái giám như kéo con chó đã chết, ném ra vũng nước bên đường.
Với thời tiết này, bị thương nặng như vậy, cho dù có người tới cứu ngay thì thái giám cũng khó mà sống được.
Một tên thái giám khác và tùy tùng đi theo chúng cũng bị đánh như vậy. Tất cả đều bị đánh gãy hai chân và xương sườn, ném ra ngoài đường chính.
Hai tên thái giám kia vẫn còn trông ngóng người tới cứu chúng, nhưng mãi đến khi chúng sắp chết cóng, vẫn không có người kéo chúng ra khỏi vũng nước.
Những người dân xung quanh chỉ xúm lại xem.
Sau đó, hai tên thái giám kia mới phát hiện ra.
Bọn chúng đã bị người ta lợi dụng ngay từ đầu.
Khánh Hâm Nghiêu nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng nhỏ lại thì cười khổ, nói: “Vũ Dương, điện hạ đánh chết sứ giả của bệ ha ngay trước mặt nhiều người như vậy, e là khi về sẽ bị đám quyền thần kia tố cáo.”
“Đó không phải là trọng điểm.” Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhắm mắt lại rồi nói: “Phụ hoàng, rốt cuộc người đang nghĩ gì vậy?”
Sau khi đánh chết hai tên thái giám, Cửu công chúa không lập tức xuất phát mà đợi một ngày.
Cô ấy muốn chờ xem Khánh Hâm Nghiêu có nhận được thánh chỉ hay không, nếu anh ta nhận được, cô ấy muốn biết trong thánh chỉ nói gì.
Như vậy sẽ có sự chuẩn bị
Tiếc rằng chờ một ngày vẫn chưa đợi được thánh chỉ tới.
"Vũ Dương, hiện tại Thổ Phiên vừa mới bại trận, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công phục thù. Muội và tiên sinh đều không ở đây, Tây Xuyên còn cần ca ca của ta canh giữ, bệ hạ chưa chắc sẽ hạ chỉ với ca ca đâu."
Khánh Mộ Lam nói: “Muội hãy hồi cung đi, mau chóng quay về mới có thể sớm ngày giải quyết vấn đề.”
"Đúng đó," Khánh Hâm Nghiêu gật đầu: "Đối phương chỉ muốn nhắm vào ta. Nếu điện hạ ở đây, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện."