Đây chẳng phải là đang buồn ngủ thì đưa gối tới sao?
Đặc biệt là sau khi biết Khánh Hoài sẵn sàng cung cấp lưới sắt, đám tướng lĩnh đều vội vã chạy tới phủ soái, sợ là đến muộn công lao sẽ bị người khác cướp mất.
Vừa vào phủ soái, đám tướng lĩnh đã lập tức lôi kéo Phạm tướng quân và Khánh Hoài, vỗ ngực đảm bảo rằng mình có thể cứu được Thiết Lâm Quân.
Cảm xúc chinh chiến mãnh liệt như vậy là lần đầu tiên Phạm tướng quân được nhìn thấy kể từ khi gia nhập quân đội.
Nhưng trong lòng ông ấy không hề vui.
Vốn dĩ là một buổi hội nghị quân sự nghiêm túc, nhưng giờ lại bị những tướng lĩnh này làm cho như một hội chợ buôn bán vậy.
Tướng lĩnh còn như vậy thì binh lính mà họ chỉ huy sẽ như nào đây…
Cuối cùng Khánh Hoài đưa ra lựa chọn, để An Túc Quân và Vĩnh An Quân ra trận.
Đây là quyết định mà hắn đưa ra từ tất cả các khía cạnh.
Thống lĩnh của An Túc Quân là nhị công tử Đinh Vân Phi của Binh Bộ Thị Lang Đinh Triệu Thuân.
Đinh Vân Phi là con nhà tướng, trong An Túc Quân cũng có rất nhiều binh lính có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận, tương đối mà nói thì sức chiến đấu mạnh hơn những đội quân khác một chút.
Tướng lĩnh Trình Bằng của Vĩnh An Quân đã hơn 40 tuổi rồi, vì vậy sẽ vững vàng hơn người khác. Hơn nữa đã có kinh nghiệm đối đầu trực diện với người Đảng Hạng, không giống như Trương Khải Uy, vừa thấy đã vội rụt cổ, quay đầu bỏ chạy.
Những tướng lĩnh khác không được chọn, sắc mặt u ám rời khỏi phủ soái.
Trình Bằng và Đinh Vân Phi ở lại, còn có Phạm tướng quân cùng Khánh Hoài bàn bạc kế hoạch chiến đấu.
“Phạm tướng quân, Khánh Hầu, hai người yên tâm, An Túc Quân ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng, đánh bại kỵ binh và giải cứu các huynh đệ Thiết Lâm Quân!”
Đinh Vân Phi nhận quân lệnh, kích động vỗ ngực bảo đảm.
Trình Bằng thì không hứa hẹn gì, chỉ khẽ gật đầu với Khánh Hoài.