“Ta cũng nghĩ là không!”
“Trời ơi, các ngươi nhỏ tiếng thôi, Khánh Hoài vẫn còn đang ở phía sau kìa”.
“Ở phía sau thì sao, cắn ta chắc!”
...
Khánh Hoài vốn dĩ không muốn đối phó với đám tướng lĩnh này, vừa rồi chỉ là tức quá nên mới buông lời chửi mắng. Đám tướng lĩnh này đều sợ rằng mình sẽ bị Phạm tướng quân chỉ điểm xuất binh, vì vậy không ai dám phản kháng.
Bây giờ ra khỏi phủ soái, với tâm tính của đám tướng lĩnh này, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Nhóm ba năm người tụ tập nói xấu.
Còn về Khánh Hoài ở phía sau, bọn họ không hề kiêng nể.
Thậm chí còn có mấy người cố ý nói to để cho Khánh Hoài nghe thấy.
Đối với bọn họ, lần này Thiết Lâm Quân gặp nạn khó thoát.
Không có Thiết Lâm Quân thì Khánh Hoài là cái thá gì chứ?
Chỉ là con vợ lẽ của Khánh Quốc Công phủ, còn chẳng so được với bọn họ.
Khánh Hoài tức giận hai mắt đỏ ngầu nhưng lại bị Lưu Quỳnh kéo đi.
Trước đây Khánh Hoài chỉ thấy thất vọng về đám tướng lĩnh này, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy trái tim lạnh buốt, thậm chí còn thấy hoang mang về tương lai.
Đều là quân nhân Đại Khang, đám tướng lĩnh này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Người như này có thể trấn giữ biên cương được sao?
Trong phủ soái, Phạm tướng quân quả thực đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên xuất Phạm Gia Quân không, mà bên phía doanh trại Đảng Hạng đã bắt đầu có động tĩnh rồi.
Lý Kế Khuê lại cử thêm một đội quân lên đường, tuy nhiên lần này chỉ có một số ít kỵ binh, số còn lại đều là bộ binh và hậu cần.