“Chỉ là công trình này quả thật quá lớn, còn lớn hơn ta nghĩ rất nhiều”.
Ngụy Đại Đồng lấy bản đồ lại, chỉ vào hướng núi Ngọc Lũy nói: “Kim tiên sinh không chỉ muốn khoan xuyên núi Ngọc Lũy, xây dựng một cửa… cửa cống, tiên sinh, gọi như vậy đúng chứ?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Ta định gọi tổng thể công trình này là đập Đô Giang, ngoài cửa cống, còn có đập Phi Sa, cống phân luồng nước”.
Nói rồi y lấy bút ra viết mấy chữ đập Phi Sa, cống phân luồng nước lên bản đồ.
“Điện hạ, Kim tiên sinh không chỉ muốn xây dựng đập Đô Giang mà còn xây mương nhân tạo ở phía đông núi Ngọc Lũy để dẫn dòng nước sông chảy qua cửa cống đến phía đông núi Ngọc Lũy đến sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều và sông Thanh Bạch”.
Ngụy Đại Đồng chỉ vào bản đồ, tìm vị trí của mấy dòng sông, chỉ cho Cửu công chúa nhìn.
"Sông Giang An, sông Tẩu Mã, sông Bách Điều đều dễ, cách núi Ngọc Lũy không xa, nhưng sông Thanh Bạch lại rất xa, e là phải xây dựng con mương mấy chục dặm mới được, cần rất nhiều nhân lực”.
Ngụy Đại Đồng nhíu mày nói.
“Ngụy đại nhân, ngài nói sai rồi, ta không chỉ muốn xây dựng xung quanh đập Đô Giang mà còn các nơi khác nữa”.
Kim Phi lấy một tấm bản đồ mới trên giá sách: “Những nơi được đánh dấu bằng màu đỏ này đều cần xây dựng”.
“Đây… đây…”
Ngụy Đại Đồng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, khó tin nói: “Tiên sinh, nếu ngài xây nhiều kênh như vậy cùng một lúc, e là sẽ phải điều động gần hết Thục Xuyên mới được”.
Những con kênh Kim Phi đánh dấu gần như bao phủ hơn nửa vùng Tây Xuyên, cộng lại còn lớn hơn công trình khu vực đập Đô Giang.
“Ngụy đại nhân, với tình hình năm nay, không để người dân làm thì mùa đông họ ăn cái gì?”
Cửu công chúa nói: “Vẫn là câu nói đó, ngài chỉ cần xem thử kế hoạch của tiên sinh có ổn không, còn tiền bạc và lương thực, bổn cung và tiên sinh sẽ nghĩ cách”.
Lần này diện tích bị tai họa quá lớn, gần như cả Xuyên Thục đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng.
Khu vực núi phía Bắc thì còn khá ổn, địa hình khá cao, nước mưa thoát về phía Đông Nam rất nhanh.
Hơn nữa trong núi có con mồi và các loại nấm, nếu quả thật không được thì có thể gặm cành cây cũng đỡ hơn một chút.
Nghiêm trọng nhất vẫn là vùng phía Nam trong Xuyên Thục, người dân gần như đều sống chủ yếu dựa vào trồng trọt lương thực, không có lương thực thì chỉ có thể bị đói.
Mùa đông mới đi qua được một nửa, nếu không có tiếp tế, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết vì đói.
Không chỉ cần xây mương, Kim Phi còn muốn xây đường ở khu vực núi phía Bắc.
Tóm lại, có thể điều động được bao nhiêu người thì điều động bấy nhiêu.
Thật ra trước đó cô ấy và Kim Phi đã thảo luận về kế hoạch này, tìm Ngụy Đại Đồng đến chẳng qua là muốn chắc chắn lại thôi.