Thấm Nhi rất không hài lòng với hành vi xông vào phòng Cửu công chúa mà không hề báo trước của Kim Phi, nhưng cô ấy cũng không nói gì, mặc cho Kim Phi vào sân.
Kim Phi cứ tưởng rằng Cửu công chúa về để ngủ bù, nhưng khi mở cửa phòng ra lại nhìn thấy cô ấy đang xem xét công văn dưới cửa sổ.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào, mặt mày Cửu công chúa không khỏi hiện lên một chút vui mừng.
Nhưng giây tiếp theo đã bị kiềm chế lại, cô ấy phất tay cho Châu Nhi lui đi.
Châu Nhi khẽ cúi người xuống hành lễ với Kim Phi, bước ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
"Châu Nhi hiểu chuyện hơn Thấm Nhi nhiều."
Kim Phi cười khen nói.
"Ngày nào tiên sinh cũng so đo với nha hoàn, cũng không sợ người ta chê cười nhỉ."
Cửu công chúa phát hiện có đôi khi Kim Phi hành động như trẻ con, cô ấy hậm hực trợn mắt nhìn y: "Nói đi, tìm bổn cung có chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm điện hạ sao?"
Kim Phi thuận tay cầm lấy bánh ngọt trên bàn, nhét một cái vào miệng.
Cửu công chúa không nói gì, chỉ liếc nhìn Kim Phi.
"Thật nhàm chán,” Kim Phi nuốt miếng bánh ngọt xuống: “Vừa rồi Linh Lung cô nương đến gặp ta, cô ấy muốn mở rộng phạm vi cứu trợ thiên tai, nên sẽ cần rất nhiều lương thực, đã đến lúc phải mượn lương thực của địa chủ rồi. "
"Sớm vậy sao?” Mặt Cửu công chúa trở nên nghiêm túc.
Xuyên Thục là một trong những kho lúa của Đại Khang, cho dù năm nay có thiên tai thì vẫn còn lương thực dự trữ.
Nhưng số lương thực dự trữ này không nằm trong tay dân chúng, cũng không nằm trong tay quan phủ mà nằm trong tay của nhiều địa chủ giàu có.
Tổng số lương thực trong tay bọn họ chắc chắn còn nhiều hơn Kim Phi và Cửu công chúa.
Mà không chỉ là nhiều hơn một chút.
Bởi vì tổng số địa chủ ở Xuyên Thục thật sự quá nhiều.
Vả lại, bọn họ kiếm sống bằng cách cho thuê ruộng và thu thóc, thứ mà trong nhà không thiếu nhất chính là lương thực.
Cho nên sau khi chỉnh đốn nhóm quyền quý, Kim Phi nghĩ ngay đến địa chủ.
Chỉ là lương thực trong nhà của địa chủ được luật pháp của Đại Khang bảo vệ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể trực tiếp yêu cầu họ giao lương thực như khi làm với những kẻ quyền quý.
Hơn nữa địa chủ, quý tộc ở đâu cũng là cường hào ác bá của địa phương, một khi xử lý không tốt sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.
Thế nên, trong kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, chủ yếu vẫn tập trung vào việc mua hàng từ Giang Nam, cuối cùng không còn cách nào khác mới bắt đầu xuống tay với bọn địa chủ.
Cửu Công chúa không ngờ Kim Phi sẽ yêu cầu hành động ngay khi việc cứu trợ mới bắt đầu.