Chỉ có một con đường từ Thanh Thuỷ Cốc tới thành Vị Châu, bọn họ muốn tới đó, hoặc là đi qua hồ, hoặc là vượt đường.
Thế nhưng đất Đảng Hạng nằm ở tây bắc, người hiểu về nước đã ít lại còn ít hơn, hơn nữa nếu như đối phương làm như vậy thì chắc chắn đã có phòng bị, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng vượt qua hồ.
Giữa Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau rất nhiều dãy núi, nếu như vượt đường thì phải từ Thanh Thuỷ Cốc lui về Đảng Hạng, sau đó men theo biên giới đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây mới có nơi phù hợp để tiến vào Đại Khang.
Mà từ bên đó vào Đại Khang còn cần vượt qua hơn một nghìn dặm sa mạc hoang vu mới có thể tới được Quan Trung.
Một đội quân lớn như vậy, mỗi ngày người ăn ngựa nhai đều là con số không nhỏ, đi thêm hơn một nghìn dặm, nói không chừng của cải cướp được từ Đại Khang còn chẳng đủ cho đội ngũ này sử dụng.
Vậy nên nhiều năm như vậy, Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam thông thường đều sẽ lựa chọn Thanh Thuỷ Cốc.
Nghĩ thông những chuyện này, Trác Bản biết sự việc đã lớn lắm rồi.
Gã mau chóng vén màn bước vào trong lều.
Trong lều đã tụ tập không ít tướng lĩnh Đảng Hạng, ai nấy đều cúi đầu thở dài.
Trợ tá đứng bên cạnh, lông mày cũng đã nhíu chặt.
Có vẻ như Lý Kế Khuê đã mắng chửi mệt rồi, ngồi một bên uống nước, nhìn thấy Trác Bản tiến vào thì ngẩng đầu hỏi:
“Đánh hạ núi Thanh Thuỷ chưa? Đầu của Khánh Hoài đâu?”
“Đại soái trách tội, ta bất tài, chẳng thể đánh hạ được núi Thanh Thuỷ”.
“Đại soái, không được kích động”.