“Liêu giáo úy, có bao nhiêu người Đông Man tới?”
Cửu công chúa lại hỏi.
Liêu Ấn không chỉ là giáo úy của quân giáp đỏ, mà còn là một trong những gián điệp của Hoàng đế.
Hắn do dự một chút, đáp: “Nghe nói hơn ba mươi ngàn người.”
“Ba mươi ngàn người!”
Cửu công chúa nghe xong, đầu óc như sắp nổ tung.
Người Khiết Đan còn hung ác tàn nhẫn hơn người Đảng Hạng, khu vực Trung Nguyên lại hợp cho kị binh chiến đấu, ba mươi ngàn kị binh Khiết Đan gần như không có đối thủ ở Đại Khang.
Không đúng, đâu phải Đại Khang không có ai có thể đối phó được kị binh!
Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng, đều từng đánh bại được kị binh!
Hơn nữa lần nào cũng lấy ít thắng nhiều!
Nghĩ tới đây, trong mắt Cửu công chúa vụt qua một tia hy vọng, lấy một phong thư trong ngực ra: “Liêu giáo úy, gửi bức thư này cho Lạc Lan của thương hội Kim Xuyên!”
“Điện hạ, người đừng làm khó thuộc hạ, bệ hạ đã dặn dò rồi, tuyệt đối không thể để bất kì ai biết người đang ở đây.”
Sắc mặt Liêu Ấn khó xử nói.
“Liêu giáo úy, người Đông Man cũng sắp đánh tới rồi!”
Giọng điệu của Cửu công chúa không khỏi nặng thêm vài phần: “Cả Đại Khang này, ngoài Kim tiên sinh của Kim Xuyên, ai còn có thể ngăn chặn ba mươi ngàn kị binh Đông Man nữa?”
“Kim tiên sinh?”
Liêu Ấn nghe xong, hai mắt không khỏi sáng rực.
Hắn cũng nhớ tới thành tích chiến đấu của Kim Phi.
Nhưng hắn cúi đầu nhìn lá thư trong tay Cửu công chúa, vẫn lắc đầu: “Xin lỗi điện hạ, chuyện bệ hạ đã dặn dò, thuộc hạ không dám tự ý làm chủ, có điều điện hạ yên tâm đi, thuộc hạ sẽ báo cáo chuyện này cho bệ hạ.”
“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục xa xôi, đợi ngươi báo cáo cho phụ hoàng, rồi đi thông báo cho ngài ấy, người Đông Man đã sớm đánh tới rồi!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói: “Ngươi chỉ cần quản chuyện gửi thư, nếu sau chuyện này mà phụ hoàng có trách móc, bản cung sẽ gánh vác một mình!”
Kết quả Liêu Ấn vẫn lắc đầu: “Điện hạ, thật sự không được!”
“Liêu Ấn, sao ngươi lại cố chấp thế hả?”
Cửu công chúa giận tới mức giậm chân: “Ngươi cũng là cựu binh, nên biết không thể làm lỡ thời cơ chiến đấu, đừng do dự nữa, nếu còn chần chừ, người Đông Man bao vây kinh thành rồi, có đi tìm Kim tiên sinh cũng muộn màng!”
Liêu Ấn nghe xong, trên mặt đầy vẻ bối rối, cứ há miệng muốn nói gì đó, kết quả là cuối cùng cũng không nói, mà quay đầu rời đi.
Bất chấp Cửu công chúa ở đằng sau hô hét thế nào, hắn cũng không quay đầu.
“Cái tên cố chấp này!”
Cửu công chúa giận đến nghiến răng, nhưng không biết phải làm sao.
Về sân của mình, càng nghĩ càng lo lắng.