Không lâu sau bèn nghe thấy thái giám cao giọng hô: “Truyền Nam tước Thanh Thủy - Kim Phi vào điện!”
“Chờ ta!”
Kim Phi vỗ má Cửu công chúa, nhét nửa miếng bánh còn chưa ăn xong vào miệng, rồi sải bước ra khỏi thiền điện.
Thông thường, khi văn võ bá quan tảo triều, đều sẽ không nhìn ngó xung quanh.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Kim Phi truyền tới, hơn nửa quan viên đều quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.
Kim Phi vừa bước vào điện Hoằng Đức đã thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc này trong miệng y còn đang nhai bánh. Trong lúc nhất thời không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra thì tốt hơn.
Nhưng sau khi đến Đại Khang, cái khác thì không học được, nhưng da mặt của Kim Phi lại dày hơn rất nhiều.
Nếu đã thấy rồi, vậy cứ thoải mái nuốt bánh vào bụng thôi, sau đó dưới sự dẫn dắt của thái giám, y sải bước đến giữa đại điện, hành lễ của thư sinh với Trần Cát: “Tham kiến bệ hạ!”
“Kim Phi to gan, khi thượng triều mà vẫn còn ăn đồ ăn, đã là bất kính với điện hạ rồi. Vậy mà lúc tham kiến bệ hạ lại dám không quỳ xuống hành lễ, còn ra thể thống gì nữa!”
Trần Cát còn chưa lên tiếng, một quyền quý bèn đi ra, chỉ vào Kim Phi nói: “Người này lúc trước ở Tây Xuyên đã hạ cổ trùng với Cửu công chúa, lạm sát người vô tội. Bây giờ lại bất kính với bệ hạ. Xin bệ hạ hãy xử chém kẻ này, lập lại triều cương!”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía tên đại thần này.
Y biết hôm nay nhất định sẽ có người gây khó dễ cho y, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Bản thân một câu còn chưa nói, đã bị chụp cho hai cái tội lớn rồi.
Trần Cát tất nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó Kim Phi, ông ta ra hiệu cho Kim Phi bình thân trước, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Trẫm tôn trọng nhân cách cao quý của Kim Phi, đặc biệt ban cho y ngọc phù, không cần phải quỳ xuống hành lễ!”
“Vậy y ở Tây Xuyên hạ cổ trùng với Công chúa điện hạ, lạm sát người vô tội…”
“Có phải là lạm sát người vô tội hay không, trong lòng các ngươi đều không rõ hay sao?”
Trần Cát không đợi tên đại thần đó nói xong, sắc mặt ông ta lạnh lùng phản bác: “Các ngươi có người nào chưa từng nhìn thấy hồ sơ mà Vũ Dương trình lên? Đám người Từ Đức Lượng, Tạ Lễ Thâm có ai không có chứng cứ xác thực à?”
“Cho dù có chứng cứ xác thực, cũng không đáng tội chết chứ?”
“Không đáng tội chết sao?”
Kim Phi quay đầu nhìn tên đại thần này: “Ngươi có biết vì bọn chúng tăng giá lương thực mà Xuyên Thục đã đói chết biết bao nhiêu người rồi không? Ngươi lại dám nói bọn chúng không đáng chết sao?”
Dứt lời, y trừng mắt nhìn tên đại thần này, nếu ông ta dám nói mấy câu như “Mạng tiện dân không đáng giá”, Kim Phi sẽ rút súng ra bắn chết ông ta luôn!