“Tướng công, nghe nói nhà họ Tào tập hợp được thổ phỉ ở ba quận, tổng cộng hơn hai mươi ngàn người, đã bắt đầu tiến về kinh thành rồi, chàng chuẩn bị đối phó với chúng thế nào?”
Cửu công chúa hỏi.
Thật ra trước khi ra tay đổi mới, Kim Phi và Cửu công chúa đã biết làm như vậy là đụng chạm tới quyền lợi của tầng lớp quyền quý, có thể sẽ có người tiến hành chống cự.
Cho nên bọn họ đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, cũng có kế hoạch ứng phó.
Trong những nhân viên hộ tống chi viện mà Quan Hạ Nhi phái từ Kim xuyên đến, có một ngàn người luôn đóng quân ở cửa thành phía tây, là để ứng phó với loạn lạc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Còn có thể ứng phó thế nào nữa? Người ta đưa răng tới thì bẻ đi là được rồi!”
Kim Phi lạnh giọng nói: “Chúng ta gọi Lương ca tới, để huynh ấy phái tám trăm người đi tiểu diệt nhà họ Tào là được.”
“Tám trăm người?”
Cửu công chúa khẽ cau mày.
“Thứ gọi là quân cần vương của nhà họ Tào cũng chỉ là một đám thổ phỉ ô hợp tạo thành thôi, bình thường bắt nạt người dân còn được, chứ gặp đám người Lương ca, ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được.”
Kim Phi tự tin nói.
Thời đại không có xe hơi này, chuyện tập kích bất ngờ và hành quân đường dài toàn dựa vào ngựa chiến.
Trước đây tiêu cục Trấn Viễn luôn thiếu ngựa chiến, nhân viên hộ tống ra ngoài chỉ có thể cố gắng di chuyển gọn gàng đơn giản hết mức, hạn chế sự phát huy của nhân viên hộ tống rất nhiều.
Nhưng sau khi đánh bại người Đông Man, nhân viên hộ tống lập tức xa xỉ hơn, chỗ không xa nơi đóng quân của nhân viên hộ tống ngoài thành chính là trại ngựa, hàng chục ngàn con ngựa chiến tốt cướp được từ tay người Đông Man đều ở đó.
Nhiệm vụ huấn luyện chủ yếu trong đoạn thời gian gần đây là học tập thuật cưỡi ngựa.
Trong sách lược mà Trương Lương lập ra, mỗi nhân viên hộ tống ít nhất phải được trang bị bốn con ngựa chiến, hai con dùng để cưỡi thay phiên gấp rút lên đường, còn hai con khác là dùng để luân phiên vận chuyển đồ dùng.
Như thế có thể hành quân cấp tốc không cần dừng lại.
Tiêu cục Trấn Viễn bây giờ muốn áo giáp có áo giáp, muốn ngựa chiến có ngựa chiến, còn có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá các loại vũ khí đi trước thời đại, nhân viên hộ tống cũng là cựu binh tinh nhuệ đầy kinh nghiệm.
Cộng thêm tài chỉ huy của Trương Lương nữa.
Số lượng người của quân cần vương nhà họ Tào chiếm ưu thế, nhưng đứng trước nhân viên hộ tống tinh nhuệ thế này thì chỉ là trò cười.
Một đám ô hợp do hơn hai mươi ngàn tên thổ phỉ tạo thành, Kim Phi thật sự không coi trọng.
Nếu không phải vì để đảm bảo, Kim Phi cảm thấy chỉ cần ba đến năm trăm người là có thể đánh tan đối phương rồi.
“Tướng công, điều ta lo lắng không phải là đám quân cần vương của nhà họ Tào, mà là lo lắng về người sau lưng bọn chúng.”
Cửu công chúa lo lắng nói: “Ta hoài nghi là có người muốn dùng kế điệu hổ ly sơn.”
“Điệu hổ ly sơn?”
“Không phải hoài nghi mà là chắc chắn!”