Nghe vậy, Kim Phi không khỏi hơi nhíu mày.
Y ra chiến trường chỉ để sau này có thể sống thoải mái một chút, có được chút chức tước, không phải để khoe khoang chứ chưa nói đến việc bị người Đảng Hạng ghi hận.
Nếu là người Đảng Hạng bình thường thì không sao, cùng lắm là giết thôi.
Nhưng Lý Kế Khuê là Hoàng tộc, rõ ràng sẽ được đổi về.
Lần này hắn đã phải chịu một tổn thất lớn như vậy dưới tay Kim Phi, đợi hắn về Đảng Hạng, thế nào cũng nghĩ cách trả thù.
Như này không phải bới bèo ra bọ sao?
"Phạm tướng quân, tiểu sinh còn có việc phải làm, xin cáo từ trước".
Kim Phi trong lòng có chút không vui, chào theo kiểu thư sinh, rồi xoay người rời đi.
"Ta tiễn tiên sinh”.
Khánh Hoài cũng nhìn Phạm tướng quân thật sâu và đi theo y ra khỏi lều.
Nhưng hắn bị thương, khi hắn đuổi ra ngoài, Kim Phi đã biến mất.
Khánh Hoài xoay người trở về lều, liếc nhìn Lý Kế Khuê: "Lưu Quỳnh, mang hắn đi cho ta!"
"Vâng!"
Lưu Quỳnh nắm lấy cổ áo Lý Kế Khuê và lôi hắn ra ngoài.
"Hình như là Khánh Hầu gia có chuyện muốn nói với ta".
Phạm tướng quân khẽ mỉm cười vẫy các thị vệ và phụ tá lui ra ngoài.
"Tướng quân, ngài nói với Lý Kế Khuê những chuyện kia làm gì? Không phải để Lý Kế Khuê ghi hận tiên sinh sao?"
Khánh Hoài hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cậu không muốn hắn ở lại Thiết Lâm Quân sao?"
Phạm tướng quân cười hỏi: "Nếu hắn ở lại Thiết Lâm Quân, Lý Kế Khuê ghi hận thì sợ cái gì nữa? Nếu Kim tiên sinh đã có thể đánh bại hắn lần thứ nhất, sẽ có thể đánh bại hắn lần thứ hai".
Với tư cách là chỉ huy của Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài phải ở lại chỉ huy.