Nhưng cùng với sự rung lắc của con ngựa chiến, hai người lại ngồi sát như vậy, trong đầu Kim Phi không khỏi nghĩ đến cảnh phim của Dương Quý Phi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Quan Hạ Nhi vốn đã căng thẳng, bây giờ lại bị hơi thở nóng bừng bừng của Kim Phi phả vào tai, cơ thể đang cứng ngắc của cô nhanh chóng trở nên mềm nhũn trong vòng tay của Kim Phi.
Nhưng đây là giữa ban ngày ban mặt, Kim Phi cho dù có suy nghĩ gì thì cũng chẳng thể làm gì được.
Trong lòng có chút hối hận vì đã cưỡi chung ngựa với Quan Hạ Nhi.
Tự nhiên khiến bản thân bứt rứt trong người?
“Khi quay về nhất định phải làm một chiếc xe ngựa”.
Kim Phi thu lại suy nghĩ, di chuyển cơ thể về phía sau hết mức có thể, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.
May thay thôn Quan Gia không xa, chỉ cưỡi ngựa mười mấy phút là đã tới rồi.
Đi vòng quanh chân núi và đi bộ thêm một dặm nữa, là tới lối vào của thôn Quan Gia.
“Tướng công, chúng ta xuống đi bộ đi”.
Quan Hạ Nhi lại đưa ra yêu cầu, giọng nói có hơi run run.
Làm trò cười ở thôn Tây Hà thì thôi, nhưng thôn Quan Gia hầu như đều là trưởng bối trong tộc của cô, nếu như lại làm trò cười ở đây, cô không còn mặt mũi mà gặp ai nữa.
“Nàng ngồi đi, ta xuống dắt’.
Làm gì có chuyện để vợ đi bộ còn mình cưỡi ngựa chứ?
Kim Phi lập tức lật người xuống ngựa.
Lúc này Quan Hạ Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Ngựa có thể nói là một vật hiếm ở địa phương, người bình thường hiếm thấy được ngựa.
Hai người còn chưa vào trong, những người dân thôn Quan Gia đang tụ tập ở cổng làng đã nhìn thấy bọn họ rồi.
“Ê, có ngựa tới kìa”.
“Không phải là thổ phỉ đấy chứ? Ngoại trừ thổ phỉ giả danh, ai lại cưỡi ngựa đến chỗ chúng ta chứ?”