Vua Đông Man rất coi trọng cuộc công thành này, không chỉ đích thân đến tiền tuyến, mấy ngày gần đây còn luôn theo dõi ở phía trước.
Hôm nay là thực sự quá mệt mỏi, mới về nghỉ ngơi.
Kết quả ai ngờ mới ngủ chưa được bao lâu, đã bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vua Đông Man ngồi dậy, cau mày hỏi.
Đội trưởng cận vệ nghe thấy câu hỏi, vội vàng bước vào quỳ một chân xuống đất trả lời: "Hồi báo Đại vương, lều nghị sự và sân thức ăn chăn nuôi bị kẻ địch cho nổ rồi."
"Cái gì?" Vua Đông Man ngồi dậy trên giường: "Không phải là phi thuyền, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt sạch rồi sao, làm sao bọn họ cho nổ được?"
"Không biết bọn họ lại lấy đâu ra được một cái khinh khí cầu nữa." Đội trưởng cận vệ trả lời.
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không biết thả Hải Đông Thanh ra sao?" Vua Đông Man tức giận đến mức mặt mày dữ tợn: "Vậy mà lại để nó bay đến trên đầu chúng ta!”
“Đại vương, Hải Đông Thanh không nhìn được trong đêm…”
Đội trưởng đội thân vệ dè dặt trả lời.
Vua Đông Man nghe thế thì chợt sắc mặt trầm xuống.
Trước đây khi lập ra kế hoạch Hải Đông Thanh, hắn đã biết có sơ hở trí mạng này, thế nên vua Đông Man mới đành liên hợp Tấn vương và Đảng Hạng, chuẩn bị tiêu diệt Kim Phi với tốc độ nhanh nhất, để tránh việc hắn phát hiện sơ hở này.
Mấy ngày nay, Lưu Thiết liên tục phòng thủ, chưa từng phản công lần nào, khiến cho vua Đông Man âm thầm cảm thấy may mắn.
Thế nhưng ai ngờ mới may mắn được một hai ngày, hắn vẫn bị Lưu Thiết tìm được sơ hở này.
Vua Đông Man cắn răng, hỏi: “Dạ Ưng đâu, sao không thả ra?”
Vua Đông Man biết rõ kế hoạch có sơ hở như vậy, nên đã thuần phục Dạ Ưng từ lâu, như thế có thể bù cho chỗ sơ hở đó.
Dạ Ưng hay còn gọi là cú mèo.
Tuy cú mèo trông ngốc nghếch, khuôn mặt to tròn trông đáng yêu khờ khạo, nhưng nó cũng là một loài chim ăn thịt hàng thật giá thật, hơn nữa còn là loài chim ăn thịt cực kỳ hung ác.