Bên tai Khánh Mộ Lam vẫn văng vẳng câu nam nữ bình đằng.
Đúng vậy, nếu như nam nữ bình đằng, vậy thì cô ấy có cần phải hao tâm tổn sức như vậy để được ra chiến trường không?
Nếu như nam nữ bình đằng, liệu cô ấy còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ không?
Lúc này, Khánh Mộ Lam như được giác ngộ tư tưởng, lập tức hiểu ra.
“Đa tạ tiên sinh đã cho ta tìm được mục tiêu của đời mình!”
Lúc này hai mắt Khánh Mộ Lam sáng ngời như sao.
Đứng dậy lại hành lễ với Kim Phi.
Nhưng lần này không phải là bắt chước dáng vẻ của đàn ông nữa mà là nghi thức của phụ nữ trong thời đại này.
Bởi vì cô ấy đã hiểu được ý nghĩa câu nói của Kim Phi.
Vốn là phụ nữ, vì sao phải bắt chước đàn ông chứ?
“Cô hiểu ra rất nhanh đấy”.
Kim Phi mỉm cười khen ngợi Khánh Mộ Lam.
“Là do tiên sinh chỉ giáo hay, chỉ với một câu mà hơn cả mười năm ta đọc sách!”
Hiếm lắm mới thấy Khánh Mộ Lam thu lại tính cách cáu kỉnh sặc mùi thuốc súng, đùa giỡn một lần.
“Cô từ bỏ hoàn cảnh sống tốt, dẫn theo một nhóm binh lính nữ từ xa xôi chạy tới thôn làng nhỏ này tìm ta, so với những phụ nữ của thời đại này, cô quả thực đã tiến một bước lớn rồi đấy”.
Kim Phi nói: “Nhưng con đường này còn rất dài, muốn đi được xa rất khó khăn. Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng”.
“Tiên sinh yên tâm, có khó thế nào ta cũng sẽ đi tiếp!”
Khánh Mộ Lam kiên định nói: “"Cho dù cuối cùng không thành công, cho dù có chết ở trên con đường này, ta cũng sẽ không bao giờ hối hận!"
“Cho dù cuối cùng cô có thành công hay không, ta tin rằng cô đều đã để lại dấu mốc cho những người phụ nữ sau này, bọn họ biết được mục tiêu của cô, biết được về sự nỗ lực của cô”.
Ánh mắt Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam mang theo chút ngưỡng mộ.
Trong thế giới mà Kim Phi mô tả cho cô ấy, phụ nữ có thể có cơ hội giáo dục giống như nam giới, họ không chỉ có thể tham gia quân đội và chiến đấu mà thậm chí còn có thể tham gia chính trị với tư cách là một quan chức.