Trương bổ đầu nói: “Nghe nói nhà Chu sư gia cũng làm dệt may”.
“Thì ra là nhắm vào guồng quay tơ của ta”.
Kim Phi hiểu ra.
Xưởng dệt cần rất nhiều công nhân, tin tức guồng quay tơ xuất hiện hoàn toàn không thể che giấu được.
Lâu như vậy rồi mà vẫn không bị bắt chước, có lẽ là do Đường Đông Đông đã làm công việc bảo mật rất tốt.
“Nha dịch phụ trách bảo vệ sư gia trước đây từng đi theo ta, trong một lần uống rượu, hắn đã nói, sư gia đã có lệnh, nhất định phải lấy được guồng quay tơ về”.
Trương bổ đầu nói: “Bảo đám thổ phỉ núi Thiết Quán chặn ở Đồng Sơn có lẽ là vì muốn ép tiên sinh phải cúi đầu”.
“Vậy sao?”
Kim Phi nhìn Trương bổ đầu một cái thật sâu, hỏi: “Trương bổ đầu, ngài cũng là xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân đúng không?”
“Đúng vậy, ta được coi là một trong những người đầu tiên cùng Hầu gia chinh chiến”.
Trương bổ đầu lộ ra vẻ hoài niệm: “Các huynh đệ khi đó bây giờ chỉ còn vài người sống sót… À, sao tiên sinh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì, tiện mồm hỏi thôi”.
Kim Phi cười, lắc đầu.
Nha dịch bên cạnh Chu sư gia nói với Trương bổ đầu về chuyện guồng quay tơ, rõ ràng là muốn hắn chuyển lời tới Kim Phi, buộc Kim Phi phải cúi đầu.
Kim Phi cho rằng Trương bổ đầu cũng đã ngả theo Chu sư gia, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như Trương bổ đầu vẫn chưa phản bội Khánh Hoài.
Có thể bản thân hắn cũng không hề nhận ra mình đã bị lợi dụng.
“Tiên sinh, hay là ngài chuyển phường tơ tới huyện phủ đi, đến lúc đó bọn thổ phỉ sẽ không thể nào làm khó ngài được nữa”, Trương bổ đầu nói.
Nếu như chuyển tới Kim Xuyên thì không cần phải đi đi về về giao hàng và mua hàng nữa, đối với hắn, đây là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc.
Lý do lớn nhất đến hiện giờ vẫn chưa bị truyền ra ngoài là từ nữ công nhân đến giúp việc trong phòng bếp đều là những người biết điều.