Túi cầu của khinh khí cầu được làm bằng vải chống cháy, nhưng đặc điểm chính của loại vải chống cháy này là giữ khí tốt và chịu được nhiệt độ cao, nhưng cũng không thật sự miễn nhiễm với lửa.
Bởi vì không dùng được.
Túi cầu của khinh khí cầu cũng không ở cạnh giỏ và bếp lò, mà là ở bên trên bếp lò vài mét, dựa vào khí nóng của bếp lò để bay lên.
Nhiệt độ của khí nóng thấp hơn nhiều so với ngọn lửa, sẽ không đốt cháy vải chống cháy.
Nhưng nếu như đốt vải chống cháy trên lửa thì vải chống cháy cũng không chịu được bao lâu.
Huống chi trên cái bọc đó còn có dầu hỏa nữa chứ?
Khi đội trưởng hàng số 1 dập tắt lửa và đi kiểm tra các gói hàng thì mới phát hiện ra tất cả các khinh khí cầu đều bị cháy hết rồi.
Nhiệm vụ chính của Đường Phi trong lần này là hộ tống khinh khí cầu tới kênh Hoàng Đồng, anh ta cũng biết rất rõ những khinh khí cầu này có ý nghĩa như thế nào đối với kênh Hoàng Đồng.
Kim Phi đem theo mấy chục nghìn người, vẫn đang ở kênh Hoàng Đồng chờ khinh khí cầu đến cứu mạng đấy.
Kết quả là bây giờ không còn khinh khí cầu nữa rồi…
Lúc này Đường Phi đã hiểu được, kẻ địch chạy đến đây vì khinh khí cầu.
Hai người đánh lén có thể nằm im không nhúc nhích mà đợi trong tuyết lâu như thế, sức mạnh lại lớn đến như vậy, chín mươi chín phần trăm là tử sĩ do các quyền quý đào tạo ra.
Chỗ này là địa bàn của Tần vương, hơn nữa Xuyên Thục vẫn đang tác chiến với Tần vương, cho nên hai sĩ tử này chắc là do Tần vương phái đến.
Bây giờ, nhân viên hộ tống đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối phó với các sĩ tử, cho dù là cung nỏ, hay súng kíp, đều là những khắc tinh của các sĩ tử.
Nhưng đối phương chỉ phái hai sĩ tử tới đây, đương nhiên là không nghĩ đến việc bọn họ có khả năng giết được nhiều nhân viên hộ tống như vậy, mà là nghĩ rằng để bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ này, chuẩn bị mai phục bằng dầu hỏa trước, mục đích là để thiêu hủy khinh khí cầu!
Nếu là mấy ngày đầu, xảy ra tình huống như vậy, nhân viên hộ tống sẽ cẩn thận kiểm tra một chút, nhưng liên tục ở trong núi tuyết lặn lội nhiều ngày như vậy, thấy chỉ còn cách kênh Hoàng Đồng có mấy ngày đường, không chỉ có nhân viên hộ tống mất cảnh giác, ngay cả Đường Phi cũng có chút mệt mỏi.
Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến cho các sĩ tử của quân địch mai phục ở chỗ này.
Hơn nữa quân địch đương nhiên biết rất rõ về nhân viên hộ tống, biết nhân viên hộ tống sẽ thường cứu người trước, cứu vật tư sau!
Nghĩ ra những thứ này, Đường Phi hận không thể tát cho mình một cái!
“Đáng chết, sao ta lại không nghĩ tới chứ? Chỗ cắm trại tốt như thế, sao lại không kiểm tra kỹ càng chứ?"
Nhưng đúng như lời anh ta nói khi dạy cho đội trưởng hàng số 1 một bài học, bây giờ khinh khí cầu đã mất, hối hận cũng đã muộn rồi!
Trải qua thời gian huấn luyện dài như vậy, Đường Phi không còn là thợ săn trong ngôi làng ở trên một ngọn núi nhỏ nữa, mặc dù biết mình đã gây ra họa lớn, nhưng Đường Phi cũng không lựa chọn trốn tránh, mà là âm thầm siết chặt nắm tay, bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, nghĩ cách đối phó.
"Đội trưởng hàng số 1, ngươi lập tức dẫn theo tiểu đội 1 trở về báo tin, nói cho Phạm tướng quân và Nhạc tiên sinh biết là khinh khí cầu của chúng ta đã bị cháy hỏng hết rồi!"
Đường Phi nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ: "Những người còn lại trong tiểu đội 1 và những người không bị thương đóng giữ tại chỗ, chăm sóc cho những huynh đệ bị thương."
Vừa rồi có hơn một nửa nhân viên hộ tống bị bỏng, những nhân viên hộ tống không bị bỏng thì mỗi người cõng một người cũng không được, căn bản là không có cách nào để đưa người bị thương đi.
Thật ra, cho dù đủ người thì lúc này cũng không thể rời đi.
Bởi vì người bị bỏng không thể dễ dàng di chuyển, nếu không thì trong quá trình di chuyển, miệng vết thương vốn đã thối rữa rất dễ bị bào mòn, khiến cho vết thương nặng thêm.
Trong trường hợp này, cách tốt nhất là đóng giữ ở chỗ này, để những nhân viên hộ tống không bị thương ở lại chăm sóc người bị thương, sau đó chờ cứu viện đến.
"Vâng!" Đội trưởng hàng số 1 trả lời một tiếng, lập tức gọi đội trưởng tiểu đội 1 đến, truyền lệnh của Đường Phi xuống.
Đội trưởng tiểu đội 1 cũng không dám chậm chễ, lập tức tập hợp người của mình lại, chuẩn bị trở về.
"Kẻ địch đã mai phục ở đây, chắc chắn có thể đoán được là các ngươi sẽ quay lại Đại Tản Quan, cho nên các ngươi không thể đi dọc theo con đường khi đến để trở về được."
Đường Phi nhắc nhở: “Các ngươi đi đường số 3 để trở về đi!”
Lúc Kim Phi huấn luyện các nhân viên hộ tống thường nói rằng không bao giờ được xem thường quân địch, trên tài liệu huấn luyện cho nhân viên hộ tống cũng dùng chữ to nét đậm để viết là phải coi thường quân địch về mặt chiến lược, nhưng phải tôn trọng quân địch về mặt chiến thuật!
Cho nên trước khi lên đường, mấy người Đường Phi đã nghiên cứu mấy con đường, tuyến đường mà bọn họ đang đi này cũng không phải là đường gần nhất hay tốt nhất, mà là một tuyến đường tương đối bình thường giữa nhiều lựa chọn khác.
Kết quả là vẫn bị quân địch phát hiện.
Bây giờ quân địch đã biết con đường này, chắc chắn không thể trở về bằng đường cũ được nữa.
Đường số 3 còn khó đi hơn so với con đường này, cũng bí mật hơn.
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn, nhưng vì sự an toàn, Đường Phi sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn.
Bởi vì bây giờ bọn họ không thể chịu được việc bị thất bại thêm lần nữa.
Kim Phi với mấy chục nghìn tướng sĩ ở kênh Hoành Đồng chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vâng!” Đội trưởng tiểu 1 một hành lễ với Đường Phi một cái, sau đó cơm cũng chưa kịp ăn một miếng, đã mang theo tiểu đội 1 rời đi.
Đường Phi nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất trong gió tuyết, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng hàng số 1: “Phần còn lại giao cho ngươi.”
“Tiểu đoàn trưởng, ngươi muốn đi đâu?” Đội trưởng hàng số 1 hỏi.
Lần này bị tổn thất lớn như vậy, còn làm liên lụy đến Kim Phi với mấy chục nghìn binh lính của quân Thục trong kênh Hoàng Đồng, khiến cho trong lòng những nhân viên hộ tống của tiểu đoàn trinh sát số 2 cảm thấy nghẹn một bụng lửa giận, ước gì những tử sĩ đó đến đây để bọn họ báo thù đó.