Tần vương đã thống lĩnh đất Tần trong nhiều thập kỷ, là nhân vật lớn trong mắt vô số người, nhưng lúc này ông ta nhếch nhác, trông chẳng khác gì những nạn nhân chạy nạn.
Nhưng suy cho cùng ông ta cũng đã từng là vua đất Tần, cho dù có bị nhốt trong xe tù, Tần vương vẫn giữ thẳng sống lưng, để bản thân trông bớt khốn khổ.
Trên một chiếc xe tù khác xa xa, Trần An Tiệp có đạo hạnh kém hơn một chút.
Mặc dù miễn cưỡng vẫn còn đứng, nhưng cả người hắn không ngừng run rẩy, không biết là vì sợ hãi hay vì lạnh.
Quân Thục phụ trách áp giải mở chốt cửa xe tù, quát tháo: "Đi xuống!"
Nhìn thấy Tần vương và Trần An Tiệp đang lề mề chậm chạp, quân Thục phía sau trực tiếp cầm lấy thanh kiếm đen, dùng bao kiếm đẩy họ đi xuống.
Tần vương bò dậy từ dưới đất, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đôi mắt ông ta khóa chặt Kim Phi.
Mặc dù ông ta chưa bao giờ gặp Kim Phi, nhưng những năm tháng ở triều đình không phải là vô ích, chỉ trong nháy mắt có thể nhận ra người nào là Kim Phi giữa đám đông.
"Ngươi chính là Kim Phi phải không?”
Tần vương nhìn Kim Phi nói: “Văn Nhi từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, ánh mắt rất tinh tường, lựa chọn chồng dáng vẻ đàng hoàng, khí chất hiên ngang!”
Sau khi bị nhân viên hộ tống bắt được, Tần vương lập tức nghĩ cách tự cứu mình.
Việc chạy trốn chắc chắn là không thể nào, cho nên Tần vương chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi của mình, để tranh giành cơ hội sống sót.
Dù Đảng Hạng xâm chiếm Đại Khang theo hướng nào, đều phải đi qua đất Tần, nhưng Tần vương chưa bao giờ ngăn cản dù chỉ một lần.
Tần vương có thể nói là tội nhân của Đại Khang, nhưng đã nhiều năm qua như vậy, Tần vương vẫn chưa bị trừng phạt.
Nguyên nhân chủ yếu là Tần vương rất giỏi suy đoán lòng người, biết nói chuyện để dỗ Trần Cát vui vẻ, cũng chịu chi tiền cho Trần Cát.
Cho nên Tần vương đã một mực chờ đợi Kim Phi đến gặp ông ta, cho dù là lấy cung ông ta cũng được.
Chỉ cần nhìn thấy Kim Phi, ông ta sẽ cố gắng thuyết phục Kim Phi, tha cho ông ta một mạng.
Tần vương trên đường bị bắt, cũng đã nghĩ xong cớ, nhưng ai ngờ sau khi đến kênh Hoàng Đồng, Kim Phi căn bản không gặp ông ta, sai người nhốt ông ta vào phòng giam rồi mặc kệ.
Mãi đến sáng hôm nay, quân Thục đang canh gác mới đưa hai cha con Tần vương ra khỏi phòng giam, đưa vào xe tù.
Khi phát hiện được xe tù đưa họ đến nghĩa trang, Tần vương sợ hãi suýt tiểu ra quần.
May mắn thay, ông ta đã đạt được ước muốn gặp được Kim Phi.
Tuy nhiên Tần vương cũng không thể vừa ra tới đã bày tỏ sự chuẩn bị trước đó, mà quyết định lợi dụng mối quan hệ của mình với Cửu công chúa trước, cùng Kim Phi lôi kéo làm quen, chờ xem phản ứng của Kim Phi rồi nói tiếp.
Đáng tiếc Kim Phi không hề đáp lại lời ông ta, chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái.
Không biết là do bị lạnh, hay vì bị ánh mắt của Kim Phi làm cho sợ hãi, Tần vương không tự chủ được mà run rẩy một chút.
Ánh mắt vừa rồi Kim Phi nhìn ông ta, giống như nhìn một người chết vậy.
Sau đó ông ta nhìn thấy một số nhân viên hộ tống mang theo một chiếc máy chém, đặt nó ở trên đất trống phía trước vách đá.
Mặt Tần vương đột nhiên trở nên tái nhợt!
Ông ta đoán được Kim Phi định làm gì!
"Kim Phi, bổn vương đến từ hoàng tộc Đại Khang, trưởng bối của Trần Văn Nhi, cũng là trưởng bối của ngài, ngài không thể đối xử với bổn vương như vậy!"
Trước đó Tần vương vẫn cậy mạnh, nhưng bây giờ ông ta không thể chịu nổi, bị doạ sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Sau khi thành vua, sở thích lớn nhất của Tần vương là tự xưng là "Trẫm", bây giờ ông ta không còn dám nữa tự gọi mình như vậy nữa, mà đổi thành "bổn vương".
"Ngươi cũng không biết xấu hổ nói mình là trưởng bối của tiên sinh và Bệ hạ sao? Cũng không biết xấu hổ nhận mình là hoàng tộc Đại Khang sao?"
Trịnh Phương nhổ nước bọt, rồi hét lên với những nhân viên hộ tống: "Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì vậy, kéo tên khốn này lại đây!"
Binh lính nghe vậy, lập tức kéo Tần vương tới máy chém ở bên cạnh.
“Kim Phi, Kim Phi, ngài không thể giết bổn vương! Xin ngài đừng giết bổn vương!”
Người luôn luôn khua môi múa mép như Tần vương, lúc này trở nên nói năng không mạch lạc: "Bổn vương bằng lòng đầu hàng ngài, bổn vương cũng có thể giúp ngài thống trị đất Tần!"
Tần vương đã ngang dọc ở đất Tần mấy chục năm, không có ai ở Tần có thể biết được nội tình bên trong rõ hơn so với ông ta.
Nếu ông ta chịu giúp đỡ Kim Phi, tốc độ Kim Phi có thể chiếm được Tần ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần!
Đây cũng là ý mà Tần vương dự định đàm phán với Kim Phi.
Dựa theo kế hoạch của Tần vương, ông ta phải từ từ đàm phán cùng Kim Phi, cố gắng hết sức để tranh thủ được lợi ích cho bản thân, đáng tiếc Kim Phi chưa từng đến tìm ông ta, hiện tại muốn chém ông ta luôn.
Tần vương không quan tâm đến kỹ xảo thương lượng gì, ông ta trực tiếp ném con át chủ bài của mình ra.
Nhưng Kim Phi vẫn phớt lờ ông ta.
Trên thực tế Kim Phi cũng hiểu rằng được, nếu Tần vương được chấp nhận trở thành bù nhìn, thì tốc độ chấn chỉnh đất Tần chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều, tuy nhiên trong cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, quân đội của Tần vương do Trần An Tiệp chỉ huy đã chặn đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng, quân Thục chết dưới tay quân Tần vương tuy không nhiều bằng số binh lính chết dưới tay Đảng Hạng, nhưng vẫn lên tới mấy ngàn người.
Nếu như Ngô vương, Tương vương và Sở vương cầu xin lòng thương xót, tình nguyện làm bù nhìn, Kim Phi có thể vẫn cân nhắc một chút, nhưng Tần vương thì không có khả năng.
Kể từ khi Tần vương cho Phùng tiên sinh mượn đường, để Phùng tiên sinh mang binh lính Thổ Phiên lẻn vào Xuyên Thục, thì Kim Phi không thể cho ông ta sống được nữa!
Cho nên Kim Phi không muốn nói một lời nào với Tần vương.
Người chết thì còn có gì để nói?
"Kim Phi, nếu ngài không yên tâm, có thể phái tử sĩ nhìn chằm chằm bổn vương, bổn vương nhất định toàn tâm toàn ý phục vụ ngài, tuyệt đối sẽ không có hai lòng!"
Hai nhân viên hộ tống kéo ông ta ném đến trước máy chém, lưỡi dao chém xuống một nhát, một đời của Tần vương chấm hết!