Đúng là sợ cái gì đến cái đó.
Ông ta lo lắng thổ phỉ sẽ làm hại Kim Phi, vậy thì ông ta sẽ trở thành tội đồ của làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng lại không dám làm trai lời bọn thổ phỉ.
Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói thế nào thì tên thổ phỉ đã mất kiên nhẫn đạp vào hông ông ta.
“Ông già này, bảo ông dẫn đường mà sao cứ lề mề vậy? Có tin ông đây chém chết ông, nhưng vẫn tìm được đường không?”
“Mời Đại Vương đi theo tôi”.
Lưu Khánh Nguyên bị đá ngã nhào, cố gắng bò dậy rồi lặng lẽ dẫn đường.
Ông ta biết thổ phỉ nói đúng, làng Tây Hà rất bé, xưởng dệt và xưởng luyện gang lại rất dễ tìm, cho dù ông ta không dẫn đường thì thổ phỉ cũng có thể tìm thấy.
Ông ta qua đó vẫn có thể đối phó với bọn chúng.
Một đám người bước vào xưởng luyện gang, nhìn thấy Kim Phi đang ngồi im lặng trước cửa xưởng.
“Ồ, ngươi là Kim Phi hả?”
Tên thổ phỉ cầm đầu tiến lên vài bước, hất mặt khiêu khích với Kim Phi: “Nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, rất bình tĩnh!”
“Chưa ai từng nói với ngươi rằng mồm ngươi rất thối sao?”
Kim Phi tránh sang một bên, trên mặt tỏ vẻ chán ghét, không hề sợ hãi.
Không phải giả vờ bình tĩnh, mà Kim Phi biết rõ lúc này trong bóng tối có ít nhất mười cây nỏ đang nhắm vào đầu tên cầm đầu.
Với kỹ năng bắn tên của Trương Lương, chắc chắn sẽ không để tên thổ phỉ này có cơ hội khiến y bị thương.
“Có dũng khí đấy!”
Tên cầm đầu không biết hắn thật ra vừa đi qua quỷ môn quan, vẫn huênh hoang ngồi xuống đối diện Kim Phi, cần ấm trên bàn lên rót cho mình một bát nước: “Chắc ngươi biết vì sao bọn ta lại đến tìm ngươi nhỉ?”
“Ta biết!” Kim Phi gật đầu: “Đến đàm phán”.