“Xưởng dệt không cho làm nữa, lò gạch và xưởng luyện gang cũng bắt Phi ca phá đi, sau này chúng ta làm gì để kiếm tiền đây? Sau này chúng ta làm sao sống đây? Đám thổ phỉ này rõ ràng là đang ép chúng ta tới vào ngõ cụt mà!”
“Ngươi còn nghĩ làm thế nào để kiếm tiền à? Nghĩ cách làm sao để giữ cái mạng này trước đi!”
“Ngụy lão nhị, ngươi có ý gì?”
“Còn ý gì nữa, vừa rồi Kim ca dẫn các cựu binh đánh cho đám thổ phỉ sứt đầu mẻ trán, với tính cách của đám thổ phỉ, bọn chúng nhất định sẽ không cho qua như vậy đâu, nói không chừng ngày mai sẽ quay lại làng chúng ta gây sự đấy!”
“Là Phi ca đánh bọn chúng, dựa vào đâu mà tìm chúng ta gây sự chứ?”
“Thổ phỉ sẽ nói lý với ngươi chắc?”
“Đúng vậy, Phi ca lỗ mãng quá rồi, không đồng ý thì không đồng ý, đánh bọn thổ phỉ làm gì, lần này chẳng phải liên lụy đến chúng ta rồi sao?”
“Phi ca là người có bản lĩnh, mấy tháng nay đã kiếm không ít tiền, khi thổ phỉ đánh tới, Phi ca sẽ được những binh lính kia bảo vệ chạy ra phía sau núi, tới một nơi mà bọn thổ phỉ không thể tìm tới được là lại có thể mở xưởng làm phú ông rồi”.
“Trời ơi, Phi ca đào hố chôn chúng ta rồi!”
“Đúng vậy!”
...
Ban đầu dân làng đều chửi rủa thổ phì, nhưng dần dần, tất cả mọi người đều bắt đầu trách Kim Phi quá lỗ mãng, cố tình gây rắc rối, chọc giận bọn cướp.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, bầu không khí sợ hãi bắt đầu lan tràn khắp làng, thậm chí còn lan sang của làng Quan Gia ở bên cạnh.
Tất cả dân làng đều vô thức trốn tránh đám người Kim Phi và Quan Hạ Nhi, sợ rằng khi bọn thổ phỉ tới tìm Kim Phi gây rắc rối sẽ liên lụy đến bọn họ.
Toàn bộ dân làng trước đây tới lui nhà Kim Phi và xưởng dệt bây giờ đều hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.
Khi Khánh Mộ Lam dắt theo các binh lính nữ quay về ăn cơm, phát hiện xưởng dệt vườn không nhà trống, tò mò chạy tới hỏi Đường Đông Đông chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi biết được phản ứng của dân làng, Khánh Mộ Lam liền nhớ lại lời mà trước đây Kim Phi từng nói.
“Có lẽ, đây chính là lòng người mà tiên sinh đã nói...”
Y không muốn hao tâm tổn sức nuôi dưỡng một đám sói mắt trắng vô ơn.