Khánh Mộ Lam đá văng đầu một tên thổ phỉ, nhìn về phía các binh lính nữ, hét lớn:
"Kim tiên sinh nói đúng, những tên thổ phỉ này rất độc ác, chúng ta giết chúng là trả thù cho những người dân bị chúng bức tử, là tạo phúc để người dân không còn bị chúng hại nữa!"
"Mọi người ra tay đi, đừng để những binh lính nam kia cười nhạo chúng ta!"
Nói xong cô ấy lại chém đầu tên kế tiếp.
Một nữ binh lính dáng người nhỏ thó bước ra, xách chiến đao nhỏ dài đi đến trước mặt một tên thổ phỉ.
Cô ấy tên A Cúc, là người của quận Kim Xuyên, mười một tuổi vì nhà không giao đủ đồ cống nạp nên thổ phỉ núi Thiết Quán đã giết chết cha mẹ ngay trước mặt cô ấy. Cô bị chú Đường bán đến huyện phủ Kim Xuyên làm nha hoàn cho một thương nhân.
Vợ thương nhân không coi cô ấy là con người, bắt cô ấy liên tục làm việc, còn thường xuyên vài ngày không cho cô ấy ăn cơm.
Có một lần cô ấy đói quá, nhân lúc cọ nồi uống ít nước tráng nồi bị vợ thương nhân nhìn thấy suýt nữa bị đánh chết.
Cũng may thương ăn làm ăn thất bại, bán cô ấy cho một tên buôn người, tên buôn người bán cô ấy mấy lần, cuối cùng cô ấy được bán cho Khánh Phủ, được Khánh Mộ Lam chọn trúng.
Từ nay về sau cô không phải chịu đói nữa, tiếc rằng bị nhịn đói trong nhà tên thương nhân và tên buôn người trong thời gian quá dài, trở thành binh lính nữ thấp nhất trong đội.
Mỗi khi đến tối, cô ấy sẽ nhớ đến tiếng thét thảm thiết của bố mẹ và anh trai, mối thù thổ phỉ núi Thiết Quán đã in hằn vào sâu vào xương tủy của cô.
Cho dù tay phải cầm đao run rẩy, nhưng cô ấy không hề do dự đâm vào cổ tên thổ phỉ
"A Cúc không tồi".
A Mai khen cô ấy, đi đến nơi tập kết đám thổ phỉ, trường đao vung lên, ba tên thổ phỉ còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở.
Sắc mặt A Mai không đổi, giống như thứ cô ấy giết không phải người mà là ba con gà.