“Đầu tiên, họ không phải là người làm, là khách của ta”.
Kim Phi nói: “Thứ hai, nơi này không phải huyện phủ, ta không có khả năng chơi mấy trò quan trường với sư gia, hai nha dịch này chắc là thân tín được sư gia đào tạo nhỉ, lại chẳng phải người ngoài, có gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Kim tiên sinh, ngươi có ý gì?”
“Ta không thích nói chuyện với đám quan trường các ngươi, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn hỏi có ý gì à?”
Kim Phi nói: “Ý trên mặt chữ, ta biết ngươi đến đây vì guồng quay tơ của ta, cũng biết ngươi và thổ phỉ núi Thiết Quán cấu kết với nhau, còn biết hôm nay ngươi đến để thương lượng.
Mọi người là người thông minh, có gì cứ nói thẳng không được sao? Nhất quyết phải giả vờ thành bộ dạng huynh đệ thân thiết làm gì, không mệt à?”
“Kim tiên sinh, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi nói rõ cho ta xem ai thông đồng với thổ phỉ?”
Chu sư gia tức đến mức trán nổi gân xanh, tỏ ra mình trong sạch mà lại bị Kim Phi sỉ nhục, muốn liều mạng với Kim Phi.
“Đúng là vô vị”, Kim Phi không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc ngươi có muốn thương lượng hay không, nếu không thì cút ra xa chút, đừng làm lỡ thời gian ta nghỉ ngơi”.
Đầu năm nay mấy người tri thức đều tự cho là mình thanh cao, những người thẳng mặt mắng chửi người khác như Kim Phi gần như không có.
Vốn tưởng Chu sư gia sẽ bỏ đi, ai ngờ hắn lại đột nhiên đuổi hai nha dịch ra khỏi sân, sau đó chỉ vào Khánh Mộ Lam và A Mai.
“Ngươi muốn đuổi người của ngươi là việc của ngươi, còn họ là bạn của ta”.
Kim Phi không chỉ không đuổi Khánh Mộ Lam và A Mai ra ngoài mà ngược lại còn bảo họ ngồi xuống.