Để giải quyết vấn đề này, ta và tiên sinh cũng như Lương ca đã cùng thương lượng, bắt đầu từ ngày mai, huấn luyện tăng thêm một hạng mục đối kháng thực chiến, bên nào thua sẽ bị giảm nửa cơm tối!”
“Đối kháng thực chiến là gì?”
Binh lính nữ đều hết sức hiếu kỳ.
“Đối kháng thực chiến chính là coi binh lính nam như là thổ phỉ, chúng ta phải liều mạng dồn toàn lực đánh bại đối phương”.
“Vậy nếu như bị thương thì phải làm sao?”
Có binh lính nữ hỏi.
Dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, nếu như muốn dồn toàn lực chiến đấu thì bị thương là việc không thể tránh khỏi.
“Tiên sinh sẽ cho xưởng chế luyện chế tạo ra một loạt chiến lực không cần tới dao để dùng cho huấn luyện, trước khi những chiến lực này được chế tạo ra, mọi người dùng gậy gỗ thay thế trước đã”, Khánh Mộ Lam trả lời.
“Như vậy cũng tốt”.
Binh lính nữ đồng loạt gật đầu.
“Nếu như mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì thì ta sẽ nói việc tiếp theo”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh muốn chọn ra một nhóm người trong số binh lính nữ chúng ta để thành lập một đội quân y, nếu như có người muốn tham gia thì có thể báo danh”.
“Đội quân y?”
Rất nhiều binh lính nữ đều nhìn về phía Khánh Mộ Lam với vẻ hoài nghi không hiểu, không biết cái gì là đội quân y.
“Tiên sinh, ngài nói nhé?”
Khánh Mộ Lam cười rồi kéo Kim Phi lên trên bục cao.
“Quân y chính là bác sĩ bên trong quân đội, nhiệm vụ chủ yếu của quân y không phải tác chiến mà là điều trị cho đồng đội bị thương trong chiến đấu”.
Kim Phi giải thích đại khái về chức trách của quân y: “Nếu như ai muốn tham gia thì lát nữa có thể tìm Mộ Lam báo danh, sau đó buổi chiều mỗi ngày không cần tới huấn luyện nữa mà tới xưởng chế luyện tìm ta”.