Thiết Chùy cười ngây ngốc, sau đó rót một bát nhỏ cho Kim Phi trước, sau đó mới rót cho mình một bát.
Khánh Mộ Lam khi đánh giá rượu thì nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, không giống như Thiết Chùy, bưng lên ngửi một chút, sau đó uống một ngụm lớn như đang uống nước vậy.
“Rượu ngon!”
Mở mắt ra tán thưởng một tiếng, sau đó húp hết chỗ còn lại trong bát.
Sau đó lại rót thêm hai bát nữa.
“Rượu này mạnh hơn rượu trước đây ngươi từng uống nhiều, không nên uống nhanh như vậy”.
Mặc dù Kim Phi không hay uống rượu, nhưng cũng biết uống rượu mạnh khi bụng đói là điều cấm kỵ.
Vươn tay đẩy vò rượu trên bàn sang một bên, sau đó lại đẩy cái cái nồi đất tới trước mặt Thiết Chùy: “Đừng chỉ uống rượu không, thử tay nghề của Nhuận Nương đi”.
“Đa tạ tiên sinh”.
Thiết Chùy gắp một miếng thịt cho vào trong miệng, sau đó liền giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng: “Hương vị ngon quá, chẳng trách cô nương Khánh Mộ Lam dù xuất thân từ gia đình quyền tù cũng khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương mỗi ngày, tiên sinh thật đúng là có phúc!”
“Cho dù ngươi muốn nịnh bợ Nhuận Nương cũng không cần phải khoa trương đến mức đấy chứ?”
Kim Phi nhìn bộ dạng như ăn được thứ ngon nhất trên đời của Thiết Chùy liền nói.
“Tiên sinh, ta thực sự không nịnh bợ Nhuận Nương, ta nói thật mà”.