Các binh lính nam cảm thấy đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ thì không hay, mà các binh lính nữ vốn dĩ đã gấp đôi các binh lính nam, thấy bọn họ đứng im không động đậy cũng không tiện ra tay.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Ra tay đi!”
Khánh Mộ Lam nhìn thấy cảnh này liến tức giận, cầm một chiếc đao chiến không lưỡi lên, đi tới trước hàng binh lính nữ: “Lên cho ta!”
Nói xong liền cầm trường đao lao về phía trận địa của các binh lính nam.
Lão đại ra tay rồi, các binh lính nữ không còn cách nào khác, chỉ đành lao đi theo Khánh Mộ Lam.
A Mai cũng muốn đi nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Vốn dĩ số lượng binh lính nữ đã chiếm ưu thế rồi, cô đừng đi nữa”.
A Mai là cao thủ được huấn luyện từ nhỏ, một mình chiến đấu cũng có thể khiến cho ba cựu binh không thể tiếp cận được.
Tuyển thủ như vậy nếu như đặt vào trong thế trận hoàn toàn có thể phá hủy cục diện cân bằng của hai bên.
“Nhưng nhỡ tiểu thư bị thương thì sao?”
A Mai khẽ cau mày.
“Bị thương rồi thì tìm lang trung chữa cho, hơn nữa cô ấy còn mặc bộ áo giáp tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng bị thương được”.
Kim Phi nói: “Cô hiểu tiểu thư nhà cô hơn ta, đáng lẽ nên biết rằng cô ấy cũng không hi vọng cô ra tay”.
A Mai ngầm thừa nhận, Khánh Mộ Lam quả thực đã từng dặn dò cô ấy, không muốn cô ấy ra mặt, A Mai nghĩ một chút rồi nói:
“Ta không ra tay, nhưng đứng ở bên cạnh xem, nếu như tiểu thư gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời ngăn cản”.
“Vậy cũng được”.
Kim Phi bỏ tay khỏi vai A Mai.
Khi hai người đang nói chuyện, Khánh Mộ Lam đã cùng các binh lính nữ lao lên dốc.
Các binh lính nam lúc này vẫn chưa hoàn toàn giải tỏa hết, kháng cự rất bị động, đa phần chỉ là làm cho có.
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, toàn bộ binh lính nam trên người đều đã xuất hiện một vết màu đỏ.
Lá cờ cũng bị kéo ra.