“Ta cảm thấy lén lút khai thác cũng được, đến lúc đó để mấy người canh gác ở hai bên, có người tới thì chúng ta dừng lại, không có ai tới thì làm tiếp”, Thiết Chùy nói.
“Ngươi có biết khai thác một mạch quặng cần bao nhiêu người không, sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”
Khánh Mộ Lam liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái: “Không che đậy một chút thì hoàn toàn không thể giấu được, cái ý kiến này của ngươi chẳng hợp lý chút nào”.
“Ít ra cũng đỡ hơn xây trại thổ phỉ của cô”.
“Xây trại thổ phỉ thì sao chứ?”
Hai người nói xong liền bắt đầu cãi nhau.
“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”, Kim Phi đau đầu ngăn cản hai người lại: “Để ta nghĩ cách đi”.
“Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi”.
Lúc này Thiết Chùy mới nhớ ra vì sao mình vào đây.
“Đi ăn trước đi”.
Kim Phi kéo Tiểu Nga ra ngoài.
Ăn tối xong mưa vẫn không ngớt, buổi tối nhất định không thể đi được rồi, Kim Phi liền bảo Thiết Chùy sắp xếp hai cựu binh canh gác, những người còn lại ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm.
Vẫn là các cựu binh ở bên ngoài, còn binh lính nữ và nữ quyến của Kim Phi ở bên trong.
Các cựu binh còn được, đều là những người quen chịu khổ rồi, rất nhanh đã ngáy khò khò.
Nhưng Kim Phi thì khó rồi, mặt đất thì gồ ghề cứng ngắc, Tiểu Nga còn cứ đòi dựa vào lòng y ngủ.
Mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Sau khi trời sáng, Kim Phi thức dậy, cảm thấy chân như không phải của mình nữa rồi.