“Tiên sinh, ngài cho rằng bây giờ ta còn tâm trạng để cười nhạo ngài sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Suýt chút nữa thì ngài gây ra họa lớn rồi đấy, ngài biết không?”
“Cô đang nói bài hát đó?”
Kim Phi bất lực thở dài.
Thực chất khi Quan Hạ Nhi nói Kim Phi hát bài hát nước ngoài, y đã biết rồi.
Đại Khang là một triều đại phong kiến, hát bài hát nước ngoài được coi là phản động, nếu như để triều đình biết thì sẽ phạm tội mưu phản, tội lớn liên lụy tới cửu tộc.
“Xem ra trong lòng tiên sinh cũng rõ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Sau này đừng có hát bài đó nữa, cho dù là lúc nào”.
“Cũng may hôm qua không có người ngoài, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời rồi”.
Đường Đông Đông nhắc nhở.
“Ta hiểu rồi”, Kim Phi gật đầu: “Sau này tuyệt đối không uống rượu nữa”.
Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, y đều chưa từng được đào tạo nghiệp vụ, không thể lúc nào cũng có thể duy trì sự tỉnh táo như đặc công được, việc duy nhất có thể làm đó là tránh tình huống như vậy xảy ra.
“Đừng mà, tiên sinh uống say vui lắm, trước đây ta không biết là tiên sinh biết ca hát nhảy múa đấy”.
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam lại cười đểu: “Ta giúp ngài nhớ lại nhé?”
“Cút đi!”, Kim Phi hậm hực nói: “Nếu như cô còn nhắc tới chuyện này, sau này đừng hòng đòi vũ khí ở chỗ ta nữa”.
“Tiên sinh, ta không dám nữa”.
Khánh Mộ Lam vừa nghe thấy Kim Phi nói như vậy liền rén.
“Bên phía Thiết Chùy và các binh lính nữ đã ổn thỏa chưa?”, Kim Phi hỏi.
“Khi mọi người đang uống rượu thì các binh lính nữ đã quay về giặt đồ rồi”.
Vừa ra ngoài Thiết Chùy đã đón ở cửa: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”