Thưởng tiền kéo dài gần hai mươi phút mới dừng lại.
Tiền trong những thùng gỗ kia cũng đã được thống kê.
“Thanh La cô nương nhận được một nghìn chín trăm ba mươi lượng, chúc mừng Thanh La cô nương”.
Nha dịch phụ trách thái xướng hô lớn tiền thưởng của Thanh La.
“Mộ Lam cô nương, ta nhớ là cuộc thi hoa khôi tổ chức trong ba ngày, có tổng cộng hai mươi bốn cô nương tham gia đúng không?”
Quan Hạ Nhi nghe xong thái xướng, che miệng nói: “Chỉ riêng Thanh La cô nương đã kiếm được hơn một nghìn chín trăm lượng, vậy thì cả cuộc thi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Không phải như vậy đâu, đây là màn biểu diễn đầu tiên, còn có quận trưởng dẫn đầu, cho nên tiền thưởng sẽ nhiều hơn, lát sau sẽ không còn được như vậy nữa, dù sao tiền của các phú thương cũng không phải là tự nhiên mà có!”
Khánh Mộ Lam nói: “Người dân cũng vậy, qua vài màn biểu diễn, mất đi cảm giác mới mẻ thì sẽ tặng hoa ít đi, hơn nữa để chuẩn bị cho cuộc thi hoa khôi, quan phủ cũng sẽ chi rất nhiều tiền”.
Sự thật cũng giống như lời Khánh Mộ Lam nói, khi cô nương thứ hai xuất hiện, phần thưởng chỉ còn hơn ngàn lượng.
Cô nương thứ ba càng thảm hại, cộng lại chỉ hơn sáu trăm lượng.
Cô nương thứ tư là người nổi tiếng nhất Tiêu Tương Quan, tình hình khá hơn một chút, tiền thưởng một lần nữa vượt qua một nghìn lượng.
Sau đó những cô nương tiếp theo lại ít đi, người cuối cùng chỉ có hơn một trăm lượng.
Khi cuộc thi diễn ra được một nửa, Lục Liễu cô nương của Giáo phường ti bước lên sân khấu.
Lúc này bầu không khí đã không còn náo nhiệt như lúc mới bắt đầu nữa, dù sao bên không cũng không phải là sân vận động, bách tính phải đứng bên sông xem, không hề có chỗ ngồi.
Rất nhiều người đứng mệt rồi liền ngồi bên bờ sông nghỉ ngơi.