Nhìn nó, Kim Phi lập tức bật cười cay cú.
Một trăm tám mươi hai lượng mua được Đường Tiểu Bắc, thực ra Kim Phi vẫn có chút vui mừng, cảm thấy mình đã kiếm được lời.
Nhưng khi nhìn thấy văn tự bán thân, Kim Phi nhận ra rằng mình còn quá non.
Khi Xuân Phong Lâu mua Đường Tiểu Bắc, chỉ tốn bảy lượng bạc.
Chỉ trong vài năm, đã được bán lại với giá gấp gần ba mươi lần, Xuân Phong Lâu chắc chắn đã kiếm được rất nhiều tiền.
"Kim tiên sinh, tuy rằng chỉ mua Tiểu Bắc với giá bảy lượng, nhưng để huấn luyện con bé trở thành nhân tài, ta đã bỏ ra rất nhiều tiền. Nếu không nhìn tấm chân tình tiên sinh dành cho Tiểu Bắc, ta sẽ không bán con bé với giá hơn 100 lượng đâu".
Tú bà trông rất đau lòng: "Tiên sinh sau phải thường xuyên đến Xuân Phong Lâu chiếu cố đến việc buôn bán của chúng ta đấy".
"Được".
Đã có được khế ước bán thân, Kim Phi một khắc cũng không muốn ở lại Xuân Phong Lâu: "Chu mama, bây giờ ta có thể đưa Tiểu Bắc cô nương đi được chưa?"
“Tất nhiên, từ bây giờ, Tiểu Bắc sẽ là người của tiên sinh”.
Tú bà đưa mắt ra hiệu với cô hầu gái đang canh cửa phòng chính.
"Vị cô nương này, xin đưa quần áo và giày cho ta".
Nhuận Nương nghe xong liền vội vàng đưa gói hàng trên tay cho cô hầu gái nhỏ.
Cô gái xách gói hàng bước vào phòng.
Tú bà liên tục nói Đường Tiểu Bắc là đứa con gái mà bà ta yêu nhất, nhưng khi Đường Tiểu Bắc rời đi, bà ta không để Đường Tiểu Bắc mang đi dù chỉ một sợi dây.
Hầu gái có trách nhiệm thu dọn quần áo và đồ trang sức của Đường Tiểu Bắc.
Khi Đường Tiểu Bắc đi ra, cô ấy đã mặc quần áo do Kim Phi đưa tới.
"Tiểu Bắc, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, người nhà với nhau không thể quỳ lạy như thế được".