Nhưng cô ấy nghiến răng không kêu một tiếng nào, chỉ hằn học nhìn chằm chằm Mẫu Lão Hổ.
“Còn dám trừng mắt nhìn lão nương!”
Mẫu Lão Hổ lại quật thêm một roi: “Còn trừng nữa lão nương móc mắt ngươi ra!”
“Ngụy phu nhân, tất cả mọi tội lỗi đều là của ta, ta là con tiện nhân, bà làm gì ta cũng được, tha cho tỷ tỷ ta đi mà”.
Đường Tiểu Bắc khóc lóc cầu xin.
“Làm gì cũng được?”
Mẫu Lão Hổ giễu cợt nhìn Đường Tiểu Bắc: “Đây là ngươi nói đấy nhé!”
Trong lòng Đường Tiểu Bắc chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo một tên gia nô bê một cái thùng phân chạy từ trong nhà ra.
“Phu nhân, nước phân mà bà yêu cầu tới rồi!”
“Tránh xa ta ra, hôi chết đi được!”
Mẫu Lão Hổ nhảy ra sau vài bước, bịt mũi nói: “Cởi hết quần áo của bọn chúng ra, tạt nước phân lên rồi kéo lê tới Phong Nguyệt Phường, sau đó treo lên cổng Phong Nguyệt Phường, ta muốn tất cả con tiện tì đều nhìn thấy, đây chính là kết quả của việc câu dẫn đàn ông!”
Nghe Mẫu Lão Hổ nói như vậy, Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Nếu như thực sự bị lột quần áo kéo lê trên đường còn tàn nhẫn hơn giết chết họ gấp nhiều lần.
Mọi người đứng xem xung quanh lần lượt lắc đầu, cảm thấy không nhẫn tâm, nhưng vì sợ hãi thế lực nhà Mẫu Lão Hổ vì vậy không một ai dám lên tiếng cả.
“Tiên sinh nhà ta là Kim Phi của Kim Xuyên, bà không được động vào ta, nếu không tiên sinh nhà ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu!”
Đường Đông Đông lần này thực sự sợ rồi, đành phải nói ra tên của Kim Phi.
“Kim Phi Kim Xuyên?”
Mẫu Lão Hổ khẽ cau mày, nhìn về phía một gia nô mặc áo choàng: “Ngươi đã nghe thấy cái tên này chưa?”
“Bẩm phu nhân, Kim Phi Kim Xuyên là một thư sinh, gần đây viết mấy bài thơ, vô cùng nổi tiếng”.
“Có phải người viết bài gì mà ‘Nhất tiếu thiên kim thiểu’ không?”, Mẫu Lão Hổ hỏi.
“Mau ra tay đi, lát nữa ta còn phải về ăn cơm với nhị thúc”.