Đô úy Tiêu thực ra trong lòng cũng có chút kinh hãi, nhưng quận trưởng đã hạ lệnh, chỉ đành dẫn đầu đám binh phủ tiến về phía trước.
“Chưa hỏi rõ đầu đuôi sự tình đã hạ lệnh giết người, quận trưởng đại nhân đúng là uy lực đầy mình mà!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Có gan thì ông đừng có trốn phía sau nữa, ra đây nói chuyện đi!”
“Một tên cặn bã phản nghịch như ngươi không xứng nói chuyện với lão phu!”
Biết rõ có nỏ nhắm vào, quận trưởng đương nhiên sẽ không ra rồi.
“Không xứng nói chuyện với ông?”
Kim Phi cười khẩy một tiếng, lấy ra một miếng lệnh bài giơ lên: “Quận trưởng đại nhân nhìn xem, bây giờ ta đã có tư cách nói chuyện với ông chưa?”
Quận trưởng nheo mắt lại, nhìn qua kẽ hở từ vai tên gia nô.
Khi nhìn thấy dòng chữ và hoa văn trên miếng lệnh bài, đồng tử của quận trưởng lập tức co rút lại.
Là quận trưởng, ông ta vừa nhìn là biết được ý nghĩa của lệnh bài này.
“Lần này xong đời rồi, Kim Phi sao có thể là Huân Quý được?”
Trái tim quận trưởng rối như tơ vò.
Đúng vậy, trước khi đến đây ông ta đã biết danh tính của Kim Phi, nhưng không hề quan tâm chút nào.
Kim Phi viết mấy bài thơ, được người dân coi là thần sáng tác, nhưng sẽ không được lòng người cầm quyền.
Vì vậy ông ta hiểu rõ, Kim Phi cho dù có tài hoa, cả đời này cũng không thể làm chức quan lớn gì được.
Từ xưa đến giờ, người tài giỏi nhưng không được trọng dụng có quá nhiều rồi.
Giết chết một tiện dân, đối với quận trưởng như ông ta mà nói vô cùng đơn giản, tìm bừa một lý do là được.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng, Kim Phi lại là một quý tộc!
Theo luật Đại Khang, các quan chức địa phương không có quyền bắt giữ và xét xử các quý tộc.
Nếu như chuyện này Kim Phi không có lý thì ông ta có thể dâng tấu lên triều đình.