Theo kế hoạch, lần này tới quận thành chỉ là để mua gia nô, ba ngày là có thể quay về rồi, kết quả trì trệ bao nhiêu lâu, Kim Phi thực ra cũng có chút gấp gáp rồi.
Nhìn Thiết Chùy một lượt: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
“Chút thương tích này có đáng là gì, năm đó đi theo Khánh Hầu ra chiến trường, vùng ngực bị người Đảng Hạng chém cho một đao dài, vẫn theo Khánh Hầu chinh chiến trăm dặm, không có vấn đề gì hết”.
Thiết Chùy vén áo lên, để lộ vết sẹo dài gần hai mươi cm trên ngực.
“Tiên sinh nếu như không tin thì ta chạy vài vòng cho ngài xem”.
Nói xong liền khập khiễng chạy lon ton.
“Đừng chạy nữa, lại gãy xương thì không về được thật đâu”.
Kim Phi kéo tay Thiết Chùy lại: “Được rồi, buổi chiều dặn Đại Lưu đi mua thêm hai chiếc xe ngựa, đến lúc để ngươi ngồi xe ngựa quay về”.
“Xe ngựa là để cho phụ nữ ngồi, ta không thèm ngồi…”
Còn chưa nói xong, Thiết Chùy đột nhiên nhớ ra, khi Kim Phi tới đây cũng ngồi xe ngựa một quãng đường dài: “Tiên sinh, ta không có ý nói ngài là phụ nữ…”
“Được rồi, mau cút đi”.
Kim Phi nhấc chân lên định đạp, nhưng cuối cùng vẫn thu chân lại.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi dẫn theo đám người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông tới nha hành.
Sau cuộc xung đột với quận trưởng, bây giờ Kim Phi đã vô cùng nổi tiếng ở Quảng Nguyên, vừa xuống xe ngựa đã bị một đám nha lang nhận ra.
“Kim tiên sinh, thực sự là ngài sao?”
Nha lang nhiệt tình khom lưng làm lễ với Kim Phi.
“Ngươi biết ta à?”
Kim Phi nhìn kỹ đối phương, hoàn toàn không quen.
“Nha hành tới phường luyện chế không hề xa, mấy ngày trước có thấy ngài từ xa một lần”.
Nha lang cười giải thích, sau đó hỏi: “Tiên sinh tới nha hành mua gia nô sao?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu.
“Ui chao, ta nói sao sáng sớm có chim chích chòe gọi trong sân, hóa ra là có khách quý tới cửa!"