Nghe Kim Phi nói như vậy, Khánh Mộ Lam mới yên tâm: “Ta có thể tặng cho nương nương một ít, nhưng liệu người có thích hay không, có đạt được kết quả như ý ngài muốn hay không thì ta không thể nào đảm bảo được đâu”.
“Ta cũng không cần cô bảo đảm”.
Kim Phi tự tin nói.
Trước khi tới quận thành, Uyển Nương đã ở làng Tây Hà một khoảng thời gian, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi đã biết sử dụng máy chưng cất.
Khiến Kim Phi bất ngờ là, Quan Hạ Nhi rất hứng thú với việc pha chế hương liệu, cũng rất có thiên phú, từ khi Uyển Nương tới, hai người suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn nghiên cứu ra được cả tinh dầu.
Tinh dầu là một dạng chất lỏng chứa các hợp chất thơm dễ bay hơi được chiết xuất bằng cách chưng cất hơi nước hoặc ép lạnh từ lá cây, thân cây, hoa.
Hơn nữa xà phòng dùng tinh dầu làm ra, hương thơm càng giữ được lâu, ở Đại Khang khi chưa có nước hoa, Kim Phi tin rằng nhất định sẽ mở ra thị trường mới.
Thời gian càng lâu, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương nhất định có thể điều chế ra càng nhiều hương vị, các loại sản phẩm phong phú hơn.
Đây cũng là sự tự tin của Kim Phi khi quyết định mở thị trường ở kinh thành.
Ba người trò chuyện rôm rả, đoàn ngựa cũng đã tới cửa thành.
Đợi Kim Phi không chỉ có Đường Tiểu Bắc mà còn có đô úy Tiêu.
Chỉ là hắn không chạy qua đón giống Đường Tiểu Bắc mà thôi.
“Kim tiên sinh, ngài bắt được bọn bắt cóc chưa?”
Đô úy Tiêu vừa gặp đã lo lắng hỏi.
Là đô úy binh phủ, bao nhiêu năm nay rất nhiều thuộc hạ của hắn đã bị sát hại dã man ở cổng thành, vì vậy đô úy Tiêu đương nhiên vô cùng tức giận.
Nhưng quận trưởng không cho hắn dẫn binh đuổi theo, vì vậy chỉ đành đặt hi vọng lên người Kim Phi.
“Thủ phạm chính ra tay đã bị bắt rồi, nhưng tên công tử đó thì vẫn chưa”.