“Tiểu Bắc... Xin... xin lỗi, a ha ha ha...”
Khánh Mộ Lam muốn giải thích, kết quả chưa kịp nói xong lại không nhịn được nữa.
Các nữ binh lính, cựu binh, bao gồm cả những người bị thương đều phá lên cười theo Khánh Mộ Lam.
Khoảnh khắc này, trên đỉnh núi ngập tràn tiếng cười.
“Tướng công, chàng bảo Khánh Mộ Lam tỷ tỷ đi!”
Đường Tiểu Bắc hậm hực tức giận, lắc cánh tay Kim Phi làm nũng.
“Không sao, để bọn họ cười đi, bọn họ không phải cười muội đâu”.
Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc.
Thực chất đa phần các binh lính nữ và cựu binh quả thực không phải đang cười Đường Tiểu Bắc, mà là vì trận chiến trước đó quá căng thẳng, rất nhiều người đều nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.
Bây giờ nguy hiểm tạm thời đã được giải quyết, bọn họ đương nhiên là thoải mái hơn, thái độ tinh thần cũng có biến chuyển lớn.
Cười chẳng qua là để bộc lộ cảm xúc trong lòng mà thôi.
Một lát sau, có nữ binh lính cười hoài cười hoài liền bật khóc.
Khóe mắt của các cựu binh cũng đỏ lên.
Trận này đánh quá thảm rồi.
10 cận vệ của Kim Phi thì chết mất 6 người, 4 người còn lại cũng bị thương.
Mười nữ cận vệ của Khánh Mộ Lam, vì phần lớn đều ở vị trí phụ trợ nên tổn thất tương đối ít, nhưng cũng chết mất hai người, trong số những người sống sót, ngoại trừ A Mai thì ai cũng bị thương.
Kim Phi cũng không ngăn bọn họ, dìu Đường Tiểu Bắc ngồi lên tảng đá: “Nào, để ta xem xem chân có bị làm sao không?”
Mặc dù mặc tất, nhưng Kim Phi vẫn có thể nhìn thấy một vết sưng lớn trên mắt cá chân của cô ấy.
“Tướng công, ở đây bao nhiêu người...”